Ừ Thì - Vicky Nhung
Bóng chiều đổ xuống trên dòng người trôi đi như dòng sông vô tình, những gương mặt vô cảm lướt qua, nhộn nhạo trong ánh đèn mở sớm và đèn bảng hiệu đã bắt đầu lập lòe. Giữa thành phố đông đúc đến muốn nghẹt thở này, tôi chợt thấy người ta đều quá cô đơn. Mà cũng có khi vì chính tôi đang cô đơn, nên nhìn đâu cũng thấy như thế. Biết đâu nỗi buồn này chỉ là của riêng tôi.
Hôm nay là ngày 14/2, cái ngày mà thế giới phân chia thành 2 nửa rõ rệt. Những con người đắm chìm trong hạnh phúc lứa đôi có được một ngày cho tiếng nói của họ lên ngôi. Phần còn lại, chính là những kẻ cô đơn đi về trong bóng tối và thậm chí còn chẳng xem lịch hôm nay ngày gì. Mà tôi, lại chẳng thuộc về đâu trong hai nửa ấy. Tôi là người có một tình yêu cho đi mà không thể thốt thành lời, để rồi tất cả những lời nói ngọt ngào đều mắc kẹt trong cổ họng cho đến khi đắng nghét. Bởi vì tôi đã đến muộn mất rồi.
Đèn báo hiệu cho người đi bộ chuyển sang màu xanh, dòng người bước đi kéo theo tôi và những bước chân vô thức, hộp socola nhỏ trên tay bỗng trở nên nặng như quả tạ làm tôi chẳng thể nào phớt lờ nó. Chỉ vài bước nữa thôi, tôi sẽ kịp đưa nó cho anh ấy, nhưng rồi bước chân ấy lại tiến về một cô gái khác và quay lưng về phía tôi. Đó mới là người anh chọn. Tôi như muốn ngồi ngay xuống đường và òa khóc, mặc kệ người ta có thể quay clip và đưa tôi lên mạng làm trò cười, hay tệ hơn là cả một câu chuyện được thêu dệt ra, tôi vẫn muốn được như thế. Điều duy nhất ngăn tôi lại, chính là câu hỏi cho chính mình không ngừng vang lên trong đầu: 'Mình lấy quyền gì mà khóc? Lấy quyền gì mà ghen?'
Yêu đơn phương là một chuỗi ngày mệt mỏi và sâu sắc đến thầm lặng, mà người ta thường chẳng biết đâu mới là lúc thích hợp để thổ lộ, hay là cứ mãi chôn chặt trong tim và giữ cho riêng mình để tình yêu ấy mãi tồn tại? Tôi cũng đã sống trong sự đấu tranh như thế. Nhưng có lẽ yêu thương giữ quá lâu thành ra phai màu, đến khi tôi gom đủ can đảm để đi thổ lộ vào đúng ngày đặc biệt này thì lại chẳng tìm được cho mình một cơ hội. Anh nhận socola của người ấy, mỉm cười, và ôm lấy cô ấy vào lòng. Tôi biết mình thừa.
Không muốn trở về nhà, tôi gọi điện xin phép mẹ ngủ lại nhà chị họ. Những lúc thế này tôi chỉ muốn được ở cạnh một ai thân thiết và thấu hiểu mình. Nếu phải ở một mình, có lẽ hình ảnh anh ôm người con gái ấy sẽ theo tôi cả vào những giấc ngủ đến kiệt sức.
Nhà chị họ tôi nằm ở cuối một con phố nhỏ không có đường nhựa, người dân chung tay làm một con đường bê tông và dựng cột đèn cho nó. Lúc tôi đến, chị đang đứng cùng một chàng trai. Anh ấy ôm hoa, gấu bông và cả một hộp socola hình trái tim. Bắt gặp cái nhìn của tôi, chàng trai bối rối như muốn bỏ chạy. Gương mặt anh ấy càng đỏ bừng hơn khi bị tôi nghe thấy lời từ chối của chị. Trông anh chàng khá được, cao ráo và sạch sẽ, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong nhưng phải nói mặt anh ta rất hiền lành. Vậy nhưng chị họ tôi vẫn từ chối. Chàng trai đứng thần người một lúc, rồi đi vụt qua tôi và bước nhanh ra khỏi con hẻm. Không tự chủ tôi lại liên tưởng đến mình. So với việc chưa nói ra đã phải câm lặng, và nói ra rồi bị từ chối, điều nào đau đớn hơn? Như tôi, hay như anh chàng kia?
Chẳng kìm được, tôi ngoái nhìn cho đến khi bóng anh ta khuất nơi đầu ngõ, chỉ còn lại hàng cột điện lạnh lẽo hắt sáng. Tôi cùng chị họ vào nhà, nhưng trong đầu ám ảnh mãi gương mặt ngập tràn thất vọng của chàng trai vừa rồi. Chị họ tôi pha trà, mở máy tính và phát một list nhạc ngẫu nhiên. Căn phòng nhanh chóng được lấp đầy bởi tiếng piano đều đều rã rời mà lại vừa sâu lắng.
'Bài gì vậy chị?'
'Ừ thì. Em chưa nghe à?' Chị tôi đáp.
'Em chưa. Nghe lạ nhỉ.'
'Đây là quốc ca của những người yêu đơn phương đấy.' Chị tôi cười khẽ, trong tiếng cười còn có dư vị uể oải của một nỗi buồn dường như đã ủ lâu trong tim.
'Tội cho anh chàng vừa nãy thật.'
Chị họ chợt quay sang nhìn tôi, rồi mỉm cười hiền lành: 'Chị cũng tội nghiệp mà.'
Tiếng piano cứ lặp lại đều đều, lời bài hát chầm chậm trôi qua tai.
'Thỉnh thoảng người ta vẫn yêu phải một nửa của người khác mà nhỉ. Tại vì nào ai biết chính xác được đâu mới là người dành cho mình.' Chị tôi lên tiếng, xen vào giữa tiếng đàn du dương bằng giọng nói rời rạc.
Tôi mỉm cười chẳng biết nói gì, lấy ra hộp socola còn chưa kịp trao, cẩn thận mở nắp: 'Thôi, những người yêu đơn phương như chị em mình mừng lễ tình nhân với nhau cũng được.'
Rồi hai chị em nhìn nhau, phá ra cười dù chẳng quá vui.
Đôi khi, người ta phải nhìn theo bóng lưng người mình yêu, không vì sao cả, chỉ đơn giản tình yêu của người đó không sinh ra để dành cho mình.
Cảm xúc âm nhạc là chuyên đề được thực hiện bởi Mạng xã hội Âm nhạc Keeng.vn. Đăng tải Cảm xúc âm nhạc
tại đây.