Tôi là Đinh Thị Trang, là một tiếp viên hàng không của Korean Air, hãng bay quốc gia của Hàn Quốc. Bạn đừng ngạc nhiên, vì tôi không phải cô gái duy nhất là người nước ngoài làm việc tại hãng bay này đâu!
Có khoảng hơn 40 cô gái Việt cùng rất nhiều cô gái khác mang quốc tịch Nhật Bản, Thái Lan, Trung Quốc... đang làm việc trong màu áo đồng phục của hãng bay Hàn Quốc này. Cũng như những đồng nghiệp của mình, tôi sống chủ yếu ở Hàn Quốc và có khá ít thời gian dành cho gia đình riêng của mình.
Đây là tôi, trong bộ đồng phục đẹp đẽ của hãng bay mình đang làm việc
Tôi đã kết hôn hơn 1 năm rồi, và phần lớn quãng thời gian đó, tôi sống với ước mơ bay của mình, với những chuyến đi và những trải nghiệm về những vùng đất mới trên khắp thế giới. 3 tháng sau ngày cưới, với sự ủng hộ của chồng, tôi đã sang Hàn Quốc huấn luyện, và sau đó là trở thành nhân viên của Korean Air, một cách đầy tự hào.
Tôi là một trong hơn 40 cô gái của Korean Air có bảng tên in quốc kỳ và chữ VIETNAM cài trên ngực áo
Mỗi tháng, tôi ở Hàn Quốc phần lớn thời gian để bay và nghỉ giữa các chuyến bay. Tôi có khoảng 8 – 10 ngày được về nghỉ ở Việt Nam. Chúng không liền mạch, và không phải lúc nào cũng rơi vào cuối tuần. Có những ngày không bay, tôi ở nhà, còn ông xã vẫn phải đi làm.
Đến chiều tối, hai vợ chồng mới gặp nhau. Theo một cách nào đó, chúng tôi hay đùa nhau, mình giống như những kẻ đang yêu, hẹn hò nhau một tháng vài bận, chứ không giống những cặp vợ chồng điển hình khác.
Tôi có rất ít thời gian để chăm chút cho gia đình của mình ở Việt Nam
Mỗi lần về nhà, tôi đều dành phần lớn thời gian để ở bên chồng và chăm lo cho tổ ấm nhỏ
Những ngày không bay, không lang thang khám phá thế giới, chồng lại đi vắng, tôi chỉ muốn như thế này: nằm ở nhà, dành thời gian nghỉ ngơi, hít thở bầu không khí Hà Nội, cho thỏa những ngày nhớ nhung
Với tôi, có chồng, đặc biệt là một người chồng ủng hộ mình hết lòng, đã đủ vui, nhất là khi tôi chọn một nghề nhiều áp lực và bận rộn như tiếp viên hàng không. Tôi đã thấy, nhiều đồng nghiệp người Hàn của tôi, đã ngoài 30 vẫn chưa kết hôn, hoặc chưa có người yêu. Họ cô đơn, có lẽ vậy, nhưng đó là lựa chọn mà chúng tôi, những người trong nghề đều hiểu.
Tôi cảm thấy may mắn vì mình đã có gia đình trước khi là một thành viên của 'gia đình bay', vì nhiều đồng nghiệp của tôi đang chịu cảnh lẻ bóng
Ở một góc độ nào đó, tôi cũng cô đơn. Những chuyến du lịch đến những vùng đất trong mơ từ châu Âu đến Dubai, hay cả những ngày ở khách sạn nghỉ bay tại Hàn Quốc, tôi chỉ có một mình. Bóng tối kinh khủng nhất với tôi khi chọn nghề này, có lẽ không phải là áp lực hay những tin đồn, mà là nỗi ám ảnh 'vô gia cư', vì thường xuyên phải xa nhà. Kỷ niệm 1 năm ngày cưới, lễ Tết, những dịp quan trọng của gia đình, tôi đều vắng mặt. Tủi thân lắm! Mỗi lần kéo vali đi làm là một lần tôi khóc.
Những khách sạn sang trọng và những chuyến bay dài theo đam mê, đôi lúc nhắc tôi một điều: tôi đang một mình
Thế nên, những ngày không bay, tôi tiết kiệm từng phút để ở bên gia đình. Thi thoảng, tôi cũng về quê thăm mẹ, hoặc về quê chồng, gặp gỡ, trò chuyện với bạn bè. Đương nhiên, tôi luôn dành cho mình một chút thời gian để ngủ trước chuyến bay sang Hàn Quốc nữa.
Tôi yêu những giây phút thảnh thơi thế này, ở giữa Hà Nội, dù công việc và những vùng đất mới đợi chờ khám phá luôn thôi thúc tôi ở những chuyến bay mới
Tình yêu và sự ủng hộ nhiệt tình từ người chồng đã vực tôi dậy, khiến tôi vững vàng hơn sau những lúc mỏi mệt trong công việc
Tôi tranh thủ làm đẹp trước khi 'hẹn hò' với chồng. Gọi là 8 - 10 ngày/tháng, nhưng thời gian bên nhau thực tế của chúng tôi ít hơn nhiều, tôi không muốn mình xuất hiện trong 'phiên bản' xấu xí
Theo một cách nào đó, chúng tôi gần như là những người tình của nhau hơn là một cặp vợ chồng
Chồng tôi âm thầm ủng hộ tôi theo nghề tiếp viên hàng không, và vui vẻ với chuyện vợ theo nghề, yêu nghề. Anh bảo, tôi cứ làm đến khi nào tôi thích, và hãy sống cho tuổi trẻ của mình. Chúng tôi vẫn chưa có con, nên việc đi làm của tôi không quá ảnh hưởng đến cuộc sống chung.
Trong tương lai, khi tôi mang thai, theo chế độ của hãng bay, tôi có thể nghỉ thai sản không lương tối đa 24 tháng (9 tháng mang thai và sau đó), rồi hãng vẫn sẽ nhận tôi về. Nhưng nghĩ đến cảnh bỏ con ở nhà cho ai đó chăm, còn mẹ đi biền biệt cả tháng, tim tôi đã thắt lại.
Bóng tối kinh khủng nhất của nghề tiếp viên hàng không, với tôi, là cảm giác của một kẻ 'vô gia cư' sang chảnh
Có tiếp tục theo đuổi đến cùng, hay dừng chân, đó chẳng phải câu hỏi của riêng tôi. Ở Hàn Quốc, ở hãng bay của tôi, tiếp viên hàng không không phải nghề 'chỉ dành cho tuổi trẻ'. Những đồng nghiệp người Hàn của tôi, có người 55 tuổi vẫn làm nghề, đương nhiên, là ở vị trí cao cấp hơn, mức lương tốt hơn.
Bên cạnh việc các hãng bay Hàn Quốc quý trọng kinh nghiệm làm việc, còn một chuyện rất thật liên quan đến chuyện này, đó là họ… không biết làm gì nếu không bay. Khi tôi hỏi những người lớn tuổi, tại sao có thể gắn bó với nghề nhiều áp lực và thị phi này đến thế, những người có thâm niên thường bảo: nếu không bay, họ chẳng biết sẽ làm gì dưới mặt đất, không có định hướng khác, và không biết đi về đâu, trong khi mức lương và công việc vẫn đang tốt.
Một trong những điều mà các tiếp viên hàng không có thâm niên lo lắng, đó là tương lai nghề nghiệp của mình, khi muốn ngừng bay
Còn với những người Việt làm cho hãng bay nước ngoài như tôi, cái sự 'không biết đi về đâu' có lẽ còn nặng nề hơn.
Nhiều bạn trong nhóm 26 cô gái cùng trúng tuyển với tôi năm 2015 cho biết, có thể họ sẽ đổi nghề trong vài năm tới, vì trải nghiệm, đi du lịch, khám phá… tất cả họ đã nếm thử, nhưng nếu cứ bay mãi, vài năm nữa họ cũng sẽ… ế chồng, và không thể đáp xuống mặt đất được.
Còn tôi, tôi không lo ế nữa (ha ha, cái lợi của người đã có chồng là đây), nhưng nếu có ai hỏi tôi muốn làm nghề này đến bao giờ, và nếu nghỉ, tôi sẽ làm gì, thú thực, tôi cũng không biết trả lời ra sao nữa.
Có lẽ, đến khi có thêm một thành viên bé nhỏ trong gia đình, tôi sẽ tính tiếp, còn giờ, tôi vẫn cứ chạy theo nghề đầy cám dỗ này, vẫn cứ tận hưởng những ngày không bay nhàn rỗi và ngọt ngào bên gia đình, bè bạn đã!
Ảnh: Chí Toàn