Những ngày gần đây, câu chuyện về một chàng trai Tây gặp tai nạn bất ngờ và được 2 người Việt Nam xa lạ giúp đỡ hết mình đã được đăng tải trên một blog tiếng Anh đã gây được sự chú ý của nhiều người.
Chủ nhân của câu chuyện này là Philip Velnott (30 tuổi, người Mỹ) hiện là giáo viên dạy tiếng Anh tại Việt Nam. Anh cho biết, tai nạn ấy được xem là: 'Ngày xui xẻo may mắn nhất’.
Chủ nhân của câu chuyện, thầy giáo Philip Velnott
Nội dung câu chuyện như sau:
‘Buổi sáng hôm đó là một ngày như mọi ngày. Lúc đó, tôi đang đi về nhà trên những con đường nhỏ ở khu Phú Mỹ Hưng. Không có ai ở đó cả ngoài tôi, bầu trời trong xanh và nắng vàng. Lúc đó là 9:30 sáng, mọi thứ đều bình thường, đến khi mọi chuyện xảy ra. Chỉ trong nháy mắt, tôi nhớ mình nằm gục trên đường, tỉnh dậy và la lớn trong đau đớn.
Xe máy của tôi nằm cách tôi chừng một mét và tôi nhớ mình đã xoay đầu nhìn thấy người phụ nữ gây ra tai nạn cho mình leo lên chiếc xe chở rác và biến mất. Tôi cảm thấy rất tuyệt vọng. Tôi nhìn xuống và thấy máu chảy xối xả từ ngón chân. Tôi vẫn nhớ lúc đó thần kinh mình hoạt động cực mạnh và cảm thấy sự đau đớn từ cánh tay. Tôi muốn về nhà ngay lập tức.
Bỗng nhiên tôi nghe tiếng nói ‘You, you, you okay?’ (Anh, anh kia, anh có ổn không?) Tôi bảo có và tôi chỉ muốn về nhà. Cô ấy bảo không và dẫn tôi về nhà của cô ấy. Thì ra tôi đang nằm trước cửa nhà của cô.
Phillip đã gặp tai nạn không mong muốn
Cô đưa tôi vào nhà và bảo tôi đợi trên ghế sofa. Lát sau, cô trở lại với cồn và bông băng, rồi lau từng ngón chân tôi trong nửa tiếng.
Tôi có nói chuyện sơ và biết cô có con trai học tại Mỹ nên anh nói tiếng Anh giọng Mỹ khá chuẩn. Dù vậy, lúc đó tôi rất mệt mỏi và chỉ muốn về nhà càng nhanh càng tốt. Thế nhưng, họ không cho tôi về và khuyên tôi đến bệnh viện. Tôi không có chút tiền nào vì mới vừa chuyển vào ngân hàng. Tôi thực sự muốn về nhà và quên đi chuyện vừa xảy ra. Gia đình họ đưa xe của tôi vào nhà và nhặt hết đồ đạc bị rơi của tôi. Họ nói sẽ đưa tôi đến bệnh viện. Người chồng nói: ‘Tôi và lái xe của tôi sẽ đưa anh tới bệnh viện ở quận 10’. Ông còn nói ‘Điều xảy ra với anh là không may nhưng hoá ra lại thành may, anh bị ngã xe ở ngay trước cửa nhà tôi. Là trách nhiệm của tôi phải chăm sóc cho anh’.
Nhưng cuối cùng thì cũng bó bột xong và tôi phải xuống tầng để về. Tôi và người đàn ông trao đổi số điện thoại và trở về nhà ông để ăn trưa. Lúc này, tôi đã lịm đi một lúc và chỉ muốn về nhà. Nhưng vợ ông nhất quyết giữ tôi lại để ăn trưa. Tôi không thể thấy ngon, nhưng tôi đã cố. Sau bữa trưa, người chồng đưa tôi và xe máy của tôi về nhà. Chúng tôi tạm biệt và hứa sẽ giữ liên lạc (Điều mà chúng tôi đã làm được).
Đó có thể nói là ngày xui xẻo mà lại may mắn nhất của tôi’.
Vợ chồng chú Nguyễn Duy Bách và cô Mai Thị Huệ, 2 ân nhân của Philip
Chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện ngắn cùng Philip Velnott để cùng nghe anh chia sẻ về câu chuyện này:
Chào Philip! Anh cảm thấy như thế nào sau khi tai nạn xảy ra?
Tôi cảm thấy vô vọng nhưng sau đó có người đã đưa tôi vào nhà của họ. Và tôi cảm thấy an toàn và bình tĩnh hơn rất nhiều.
Anh nghĩ sao khi nhận được sự giúp đỡ của họ?
Tôi không thể tin được, nó giống như một câu chuyện cổ tích và tôi chưa từng nghĩ đến điều đó.
Anh có giữ liên lạc với họ không?
Có. Chúng tôi nói chuyện với nhau mỗi ngày. Chúng tôi thường nói về tennis.
Với Philip, sự việc này giống như một câu chuyện cổ tích và anh chưa từng nghĩ đến nó
Anh nghĩ gì về con người Việt Nam trước và sau khi sự việc này xảy ra?
Chỗ nào cũng có người tốt và người xấu. Tôi đã có những trải nghiệm tuyệt vời và cả chuyện không vui trước đó. Nhưng chính sự việc này đã khiến tôi bất ngờ và tôi luôn luôn nhớ về nó.
Có kỷ niệm nào đáng nhớ nhất của anh ở Việt Nam ngoài câu chuyện trên không?
Có. Đó là lần đầu tiên tôi đến Việt Nam vào năm 2008, khi tôi đến Bến Lức, Long An. Đó là lần đầu tiên và cũng là kỉ niệm khó quên. Ở đó không có điều hòa, nhà vệ sinh cũng không được tốt và tôi phải ngủ với một chiếc màn để chống muỗi.
Còn khi lên Sài Gòn thì có nhiều phương tiện và ồn ào, trong khi tôi lại đến từ một thành phố nhỏ khá yên bình New Jersey, Mỹ.
Nhưng dù thế đi nữa, tôi vẫn có rất nhiều bạn tốt ở đây.
Tại sao anh lại trở thành giáo viên tiếng Anh tại Việt Nam?
Đầu tiên tôi tới đây chỉ để đi du lịch và thấy yêu đất nước của các bạn quá. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi muốn quay trở lại nơi đây sớm nhất có thể.
Tôi đã gặp rất nhiều bạn bè và có những cô cậu học trò tốt trong suốt 6 năm qua. Điều đó càng làm tôi thêm gắn bó với mảnh đất này.
Philip bên cạnh học trò của mình
Khả năng nói tiếng Việt của anh sau 6 năm ở đây như thế nào?
(Nguyên văn câu trả lời của Philip) Tot. Nội Tiếng viet Giới. Luon luon di choi. Co nhiều ban. Easy ma tra chanh chem gio!!! But conversation is easy, real Vietnamese khó qua.
(Tạm dịch: Tốt. Nói tiếng Việt giỏi, luôn luôn đi chơi, có nhiều bạn. Dễ mà, trà chanh chém gió… Nhưng nói chuyện thì dễ, còn tiếng Việt thật sự thì khó quá) (Cười lớn).
Điều gì làm anh ấn tượng nhất ở Việt Nam?
Ở đây có những con người rất chăm chỉ, cảnh nông thôn ở đây rất tự nhiên và tươi đẹp. Nơi đây rất lý tưởng cho những ai đến du lịch và thích chụp hình. Đó là nét đặc trưng của Việt Nam.
Cám ơn anh đã chia sẻ.
Thật khó có thể phủ nhận được rằng sự vô cảm đang ngày càng hiện hữu nhiều hơn trong cuộc sống của chúng ta. Nhiều người có thể đứng nhìn sự đau đớn của người khác không một chút trắc ẩn, hay như thấy việc bất bình không còn ra tay trượng nghĩa…
Thế nhưng khi đọc những chia sẻ của chàng trai Tây nghe kể về hành động của cặp vợ chồng chu đáo giúp đỡ người xa lạ ấy khiến chúng ta thấy ấm lòng biết bao.
Đây có lẽ sẽ là động lực để nhiều người tin rằng lòng tốt của con người vẫn luôn tồn tại. Hi vọng rằng câu chuyện của anh chàng Phillip sẽ truyền cảm hứng cho các bạn trẻ hãy cứ sống tử tế vì, chúng ta vẫn luôn nhận được sự tử tế từ những người xung quanh.