Nhân kỷ niệm Ngày của Cha (19/6) và Ngày Gia đình Việt Nam (28/6), Tiin.vn tổ chức cuộc thi 'Về nhà thôi' nhằm tôn vinh tình cảm gia đình, là cầu nối giúp những người con nói lên nỗi lòng của mình với cha mẹ hay kể câu chuyện về chính gia đình của mình. Để cùng nhau chúng ta sẽ lan tỏa những yêu thương, ấm áp trong tháng của gia đình.
Độc giả có thể gửi bài dự thi về hòm mail: Duthi@tiin.vn (ghi rõ họ tên, địa chỉ, SĐT liên hệ). Bài dự thi có thể thực hiện dưới hình thức sau: bài viết hoặc thơ (kèm ảnh), bộ ảnh (kèm nội dung câu chuyện) hoặc video, tranh vẽ. Bài dự thi yêu cầu chính chủ, chưa đăng tải ở bất cứ đâu, không sao chép dưới mọi hình thức.
Bài dự thi dưới đây của tác giả Nguyễn Phương Vy (TP.HCM)
Làng quê trong ký ức mình những năm 98, 99, khi chỉ là một đứa trẻ lên ba, lên bốn là ngôi nhà nhỏ, có khói lam chiều len qua những khe hở trên mái lá, đi vào không trung, dậy lên cái mùi ấm nồng của bữa cơm chiều dù chẳng có gì ngoài một nồi cơm trắng trên bếp củi còn đượm than hồng, một đĩa rau luộc, cá thịt thì bữa có, bữa không.
Cánh đồng sau nhà những ngày tháng bảy, tháng tám mênh mông nước, có khi nước ngập đến tận thắt lưng, bà con đồng mình tranh thủ lội xuống những vùng nước cạn mà cấy lúa. Những đầm nước sâu phủ kín bởi bông súng tím và những chiếc lá tròn xanh đậm đen. Những con chuồn chuồn kim màu xanh, màu đỏ, màu vàng xinh đẹp bé xíu đậu lên cánh hoa tím mỏng manh đẹp thơ mộng. Dòng thời gian êm trôi như dòng nước nhẹ tênh. Lạ thường.
Ảnh minh hoạ
Lớn lên, mình rời thôn quê, hòa vào dòng người đô thị và học những bài học của người trưởng thành. Từ những ngày chân ướt chân ráo đầu tiên cho đến khi thấy mình đã dần quen với cách sinh hoạt của thị thành, chưa bao giờ mình quên hương vị đồng ruộng. Những bữa cơm nhà trở thành vùng ký ức dịu ngọt, xa xỉ.
Có một đêm đã quá nửa khuya, sau chừng sáu năm sống xa nhà, sau chuyến bay công tác về lại thành phố, đi ngang qua những con đường vốn náo nhiệt đang bắt đầu ngơi nghỉ, trở về nơi trú ẩn, bên trong mình dâng lên cảm giác lạc lõng đến lạnh người.
Trong một chiếc hộp bê tông ngoại ô thành phố có ánh đèn vàng dịu dàng, nhìn ra công viên không một bóng người, những chiếc cây già lặng yên hít thở, khu phố không một tiếng động và mình, tưởng như chỉ duy nhất có mình giữa màn đêm mênh mong, sâu dưới tâm khảm, lá vẫn sẽ rụng về cội, mình biết một ngày không xa, mình sẽ bỏ phố về nhà.
Năm 2021, kẹt lại ở thành phố trong hơn 5 tháng đỉnh điểm dịch bệnh. Nhìn lại chính mình và nhìn những đồng bào cũng là “đứa con xa quê”, chúng mình rời xa mái nhà vì những giấc mơ lớn, vì học hỏi, vì cuộc sống mưu sinh,…
Có người thành công trên “con tàu vượt sóng” này, cũng có người chưa đạt được nguyện vọng. Khi tách mình khỏi guồng quay gần như không ngưng nghĩ ngày bình thường, co ro trong nỗi bất an vì dịch bệnh, nỗi sợ vì khó khăn trong di chuyển và an toàn lương thực, vì dịch bệnh,…
Mình nhận diện rõ ràng hình ảnh vững chải của mái nhà trong tâm trí, nó là chiếc phao cứu sinh, là mỏ neo kiên cố, để, trong cơn giông bão, “con tàu” vẫn kiên cường đợi ngày căng buồm đi tiếp hành trình. Và mình càng nhận diện rõ ràng hơn giá trị của gia đình, chúng ta cho dù sinh ra ở những hoàn cảnh khác nhau, nhưng gia đình chính là nền tảng đầu tiên định hình chân giá trị mà mỗi con người sẽ theo đuổi trong suốt hành trình của họ. Gia đình là mái ấm, để bất cứ ai cũng có thể “bé lại”, sà vào lòng bố mẹ, vào tình thương vô điều kiện.
Ảnh minh hoạ
Có người ra đi và cũng có người trở về. Người đi mang trên vai lý tưởng. Người về tạm bỏ gánh nặng tìm lại vùng trời bình yên. Chẳng có nơi đâu thay thế được dánh hình quê nhà. Chẳng có bữa cơm nào ngon như bữa cơm mẹ nấu. Vòng quay của cuộc sống vô tận vẫn không ngừng luân chuyển, mặt trời vẫn chiếu sáng cho dù chúng ta có ở đâu.
Thành thị có hào quanh thành thị, làng quê có sự thanh bình của làng quê. Thành công theo mỗi người đều có thước đo riêng, ở những thời điểm khác nhau mang tầm vóc khác nhau, có khi cái thành công chỉ đơn giản sống thanh an và lương thiện. Về nhà thôi, có mẹ, có cánh đồng dạt dào hương mạ non, có con sông quê lững lờ một chiều nắng hạ, có ánh trăng tưới ánh sáng vàng lên luống rau xanh mơn mởn.
'Về nhà thôi,
Về khi Xuân về Tết đến,
Về dịp lễ lộc,
Về bất cứ khi nào cảm thấy nhớ nhung,
Nhà luôn rộng cửa,
Con đường trở về nhà không xa, nếu trái tim ta luôn giữ bên trong đó hình ảnh ngôi nhà bình an.
“Về đi em làng quê cũ
Có con sông xưa vỗ về
Về ôm vai mẹ yêu dấu
Để được khóc như đứa trẻ thơ.'
(Trích từ bài hát Về đi em – Nhạc sĩ Trần Tiến)
>> Truy cập vào sự kiện của cuộc thi trên Fanpage Tiin TẠI ĐÂY