Tôi lấy chồng đã được 5 năm. Chồng tôi không phải người đàn ông tâm lý, kiếm tiền cũng chẳng giỏi, ngược lại anh gia trưởng và luôn đòi hỏi tôi phải biết 'làm vợ' với mớ việc nhà như nấu cơm, rửa bát, lau nhà... Nhiều lần nhìn vợ chồng hàng xóm cùng nhau làm việc nhà mà tôi tủi thân phát khóc.
Điều mà tôi thấy ức chế nhất ở anh là hai vợ chồng hễ có chuyện gì khúc mắc là anh lại gọi điện mách bố mẹ hai bên. Nhà bố mẹ chồng cách nhà vợ chồng tôi 2km nên hễ cứ xô bát, xô đũa là y như rằng ông bà xuất hiện và đương nhiên lúc nào tôi cũng bị coi là người có lỗi.
Dù con trai đã 3 tuổi nhưng chồng tôi vẫn như chưa trưởng thành, anh quá phụ thuộc vào ý kiến của bố mẹ.
Ảnh minh họa
Do dịch bệnh căng thẳng nên đợt này cả hai vợ chồng tôi đều làm việc trực tuyến. Ở nhà với nhau cả ngày khiến chúng tôi khó tránh khỏi những va chạm, nhất là khi chồng tôi mắc bệnh lười và không bao giờ chia sẻ việc nhà với vợ.
Sáng nào tôi cũng phải dậy từ 5h30 sáng để nấu bữa sáng cho hai bố con, dọn dẹp nhà cửa, giặt và phơi quần áo. Sau đó 7h30 bắt đầu ngồi làm việc, tất nhiên tôi vừa làm việc, vừa phải trông con và phục vụ chồng.
Chồng tôi cũng làm việc online nhưng ngay cả việc khát nước anh cũng không chịu đứng lên lấy mà sai vợ.
Đỉnh điểm là hôm trước chứng tiền đình của tôi tái phát, tôi mệt nên nằm thiêm thiếp trong giường cả sáng nhưng chồng vẫn không hỏi được một câu. Ngược lại, anh còn giục tôi dậy nấu cơm cho con ăn.
Thương con nên tôi cũng đành lết dậy nấu nướng nhưng ăn xong thay vì chồng rửa bát giúp vợ như những gia đình khác thì chồng tôi cầm ngay điện thoại ra ghế chơi điện tử.
Không chỉ dừng lại ở đó, chồng còn tiếp tục sai tôi gọt cho anh ấy đĩa hoa quả. Tôi cáu bảo chồng dậy rửa bát đỡ vợ và tự gọt hoa quả mà ăn nhưng chồng tôi lại nói 'không làm được để đó'.
Sau đó lại bài cũ, anh gọi điện thoại bảo bố mẹ tôi không biết dạy con gái, bảo tôi cãi chồng nhem nhẻm rồi gọi điện mách mẹ chồng rằng tôi lười làm, chỉ mượn cớ ốm đau rồi nằm ườn ra nhà.
Nhiều lần nhẫn nhịn khiến tinh thần ức chế, ngay lập tức tôi lấy máy và gọi điện cho bố mẹ đẻ trước mặt chồng, tôi nói rằng hôn nhân là do tôi chọn và nếu tôi có quyết định ly hôn khi thấy người chồng không còn xứng đáng để tôi hi sinh thì xin bố mẹ cũng đừng buồn.
Nghe thấy tôi nói thế, có lẽ anh đã hiểu tôi quá giận rồi nên lẳng lặng đứng lên rửa bát và dọn nhà. Thực sự, đến lúc này tôi cũng không còn quá thiết tha với một người chồng chưa từng thấu hiểu suy nghĩ, cảm xúc của vợ.
Tôi vốn là người kiếm ra tiền, chu toàn việc nhà nhưng nếu cứ nhịn thói xấu của chồng mãi thì cuộc đời thật bất hạnh.