Vợ kém tôi 5 tuổi, cô ấy sinh ra trong gia đình làm nông ở tỉnh lẻ. Vì lớn lên trong vất vả thiếu thốn nên vợ tôi rất chăm chỉ và có chí tiến thủ. Nhiều người nói rằng tôi là trai Hà Nội lại là con một thì thiếu gì lựa chọn mà phải lấy cô gái tỉnh lẻ nhưng tôi căn bản không để ý chuyện đó.
Tôi đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên và chủ động theo đuổi cô ấy. Mặc dù việc tôi yêu cô gái khác biệt về gia cảnh khó tránh khỏi sự phản đối của gia đình.
Ngày tôi đưa cô ấy về ra mắt gia đình, mẹ tôi không thèm đi chợ, đã vậy còn mang thức ăn thừa từ hôm qua ra tiếp đãi. Mẹ tôi nói thẳng là bà không đồng ý và muốn cô ấy chia tay tôi.
Thế nhưng, bằng tình yêu chân thành chúng tôi vẫn quyết đến với nhau. Vậy là sau hơn 1 năm phản đối không thành, mẹ tôi đành phải chấp nhận cô ấy là con dâu.
Ảnh minh họa
Công bằng mà nói thì vợ tôi là người phụ nữ tốt, hiền lành, chăm chỉ, có công việc ổn định. Nhưng như người ta vẫn nói 'không ưa thì dưa có dòi', dù vợ tôi có chăm chỉ cỡ nào thì cũng không được lòng mẹ tôi.
Để không khí gia đình bớt căng thẳng, chúng tôi tiết kiệm một số tiền rồi mua căn nhà trả góp và xin bố mẹ cho ra ở riêng. Sau đó mối quan hệ giữa vợ và mẹ tôi cũng cải thiện.
Tuy nhiên, vì kết hôn 2 năm mà chúng tôi vẫn chưa có con nên mẹ tôi rất nóng ruột. Bà đã đi khắp nơi mua thuốc bắc, nấu những món ngon cho vợ chồng tôi tẩm bổ.
Sau cùng, chờ đợi mãi mà chưa thấy tin vui nên tôi đành miễn cưỡng dẫn vợ tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Bác sĩ chẩn đoán vợ tôi có vấn đề, phải chữa bệnh lâu dài mới hi vọng có con.
Nghe tin ấy, vợ tôi như sụp đổ, cô ấy khóc hết nước mắt. Tôi chỉ biết động viên vợ rằng con cái là lộc trời cho, cứ bình tĩnh rồi sẽ có. Tôi cũng làm công tác tư tưởng để mẹ tôi không gây áp lực thêm cho vợ.
Dù vậy, từ hôm đi khám về, vợ tôi không còn nói cười hay vào bếp nấu những món ngon như trước đây nữa mà tối ngày đi làm để kiếm tiền.
Hai vợ chồng làm việc chăm chỉ để có tiền chạy chữa, mong ngày có con. Một năm sau chúng tôi đã tiết kiệm được 200 triệu.
Thế nhưng, hôm rồi tôi kết thúc chuyến công tác 10 ngày trở về nhà thì thấy nhà cửa vắng lặng, bếp núc cũng nguội ngắt. Tôi gọi điện cho vợ nhưng không thấy cô ấy nhấc máy.
Lúc vào phòng ngủ tôi thấy một tờ giấy trên bàn, đó chính là tờ đơn xin ly hôn mà vợ tôi đã ký sẵn. Ngoài ra còn có chiếc hộp đựng hơn 200 triệu để ngay ngắn cạnh đó. Vợ tôi nói cô ấy sẽ ra đi tay trắng để lại mọi thứ cho tôi, hi vọng tôi tìm được người phụ nữ yêu thương mình và có thể cho tôi cơ hội được làm bố.
Vợ tôi không hiểu rằng chỉ khi ở bên cạnh cô ấy tôi mới có cảm giác được yêu thương, được hạnh phúc. Thực ra nhân tiện chuyến công tác vào Sài Gòn vừa rồi tôi cũng đã tìm gặp một bác sĩ nổi tiếng chuyên chữa trị vô sinh. Sau khi xem hồ sơ bệnh án của vợ tôi ông ấy nói chúng tôi vẫn có cơ hội có con. Tôi chưa kịp báo tin mừng này với vợ thì cô ấy đã bỏ đi.
Giờ đây tôi vô cùng hoang mang vì không liên lạc được với vợ, cô ấy đã xin nghỉ việc và cũng không về nhà ngoại. Tôi không biết phải làm thế nào?