Điều gì thôi thúc khiến chị quyết định nhận lời tham gia Vong nhi?
Khi nhận kịch bản và đọc điều đầu tiên tôi cảm nhận câu chuyện khá mới và lạ về đề tài liên quan đến nạo phá thai của giới trẻ. Đây là chủ đề xuất hiện nhiều trong cuộc sống nhưng trên màn ảnh rộng chưa được khai thác nhiều. Trong phim tôi được nhận vai một người phụ nữ đã có chồng với diễn biến tâm lý phức tạp, trải dài. Tôi thấy mình và nhân vật có nhiều điểm tương đồng, từng làm mẹ và có cảm giác mất mát.
Khi đọc kịch bản tôi không tin lại có người phụ nữ bất hạnh đến như thế. Ban đầu tôi sợ. Sợ vì ra hiện trường không biết mình có thể hiện được hết những diễn biến tâm lý của nhân vật mà đôi khi mình chưa từng trải qua ngoài đời. Vậy nên, có những cảnh quay ngoài hiện trường tôi cảm thấy rất kinh khủng. Với những gì đã trải qua, tôi lấy kinh nghiệm của bản thân, cộng với sự hỗ trợ, chỉ đạo của đạo diễn để cố gắng làm tốt nhất có thể.
Vai diễn lần này có gì đặc biệt khi nhân vật của chị luôn phải đặt trong những sự lựa chọn trái ngang?
Nhân vật luôn đối diện với những lựa chọn rất khó khăn. Nếu là Phương cũng không biết phải chọn thế nào. Ví như hoàn cảnh người chị phải đưa em đi phá thai là lựa chọn khủng khiếp. Tôi tự hỏi nếu là mình, mình có dám làm không, sẽ khuyên em như thế nào, lựa chọn đó đúng hay sai, chọn giữ lại hay là bỏ. Nếu phải bỏ quá là tội nếu không muốn nói đó là tội ác. Tôi cảm nhận sự lựa chọn của nhân vật quá gay gắt.
Tuy nhiên, đó chỉ là một trong số những lựa chọn nhân vật trải qua. Tôi nghĩ khi xem phim xong mỗi khán giả sẽ có cảm nhận riêng. Những ai thấy mình trong đó sẽ có suy ngẫm đau đáu, thậm chí hối hận. Với riêng cá nhân tôi, nếu mình rơi vào hoàn cảnh đó chỉ có chết. Nhân vật quá bất hạnh. Chưa khi nào tôi tham gia một bộ phim lại lấy hết tất cả tâm, trí, lực, của mình. Tôi luôn phải dốc cạn sức cho mỗi cảnh quay. Sau mỗi ngày trên phim trường trở về, tôi kiệt sức, như lả đi. Nhưng tôi cảm thấy xứng đáng vì mình được sống và xả thân với nhân vật.
Chị có thể tiết lộ nhiều hơn về những khó khăn trên phim trường?
Ở một số phân đoạn đinh, như cảnh 2 vợ chồng cãi nhau trên xe hơi tôi chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh mình phải nói ra những điều giấu kín trong lòng bấy lâu nay. Đó là những bí mật riêng vừa xấu hổ, vừa đau khổ, nhục nhã và cả ấm ức.
Quá trình quay, nhiều khi tôi rơi vào trạng thái tâm lý khá rối bời vì mình chưa từng bị đặt vào hoàn cảnh như thế. Tôi luôn phải tự tưởng tượng ra những hình ảnh ghê sợ, khủng khiếp xảy ra trước mặt. Tôi phải cảm nhận điều đó, diễn xuất làm sao để khán giả cũng thấy, cũng cảm được nỗi sợ trong mắt mình và đúng yêu cầu của đạo diễn. Tập trung làm tốt tất cả mọi thứ là điều không đơn giản. Cũng may tôi được đạo diễn Hoàng Tuấn Cường hỗ trợ, hướng dẫn tỉ mỉ cách đẩy cảm xúc nhân vật và nét diễn khác đi.
Lê Phương tự tin thế nào để chinh phục khán giả?
Tôi nghĩ vai diễn nào cũng có màu sắc riêng. Trước đây, mọi người quen hình ảnh Lê Phương cam chịu, buồn khổ, gái quê rầu rĩ, ủ rũ. Nhưng trong phim này, anh Cường muốn tôi lột xác, nổi loạn, mạnh mẽ, khuôn mặt lì lợm nhưng bên trong là sự yếu đuối của người phụ nữ.
Tôi tin đây là điểm sáng và tin khán giả sẽ có cái nhìn khác cả về cả nhân vật cũng như hình ảnh Lê Phương từ trước tới giờ.
Một sự tình cờ, chị và Quốc Huy từng đóng vai chị em trong Thương con cá rô đồng nhưng lần này, lại vào vai vợ chồng?
Quốc Huy là bạn diễn ấn tượng nhất với tôi. Trong Thương con cá rô đồng, chúng tôi là chị em và đã quá quen với cách xưng hô như thế. Khi đạo diễn mời vào vai Thảo, vợ của Quốc Huy ngày đầu tiên lên chụp hình định trang nhân vật tôi không biết xưng hô như thế nào. Khi chụp hình tôi cũng ráng cười và diễn sao cho ra nét vợ chồng dù trong tâm lý vẫn cứ nghĩ là chị em. Đến ngày quay đầu tiên tôi phải chủ động nói với anh Huy cho mình gọi là chồng, giống như gọi chồng ở nhà ra sao em gọi anh như vậy cho quen.
Do trước khi bấm máy cả hai cũng không có nhiều thời gian làm quen với cách xưng hô mới nên vừa quay mình vừa phải tự làm tâm lý cho chính mình. Tôi tự gạt bỏ mắc cỡ, lúc nào cũng gọi Quốc Huy là chồng ơi cho quen để vô phim được thoải mái.
Đóng vai vợ chồng chắc cả hai có không ít phân cảnh tình cảm?
Tôi nhớ nhất phân cảnh cả hai phải hôn nhau. Trước đây, tôi thường vào vai gái quê ít được hôn khi đóng phim. Mặt khác, tôi nghĩ Quốc Huy trước đây đóng nhiều phim với những cô gái trẻ đẹp nên chắc sẽ không có gì ngại. Nhưng ai dè, đóng cảnh hôn anh còn ngại hơn khiến mình cũng mắc cỡ. Phân cảnh này phải quay đi quay lại rất nhiều lần vì cả hai cứ có cảm giác ngại với nhau. Nhưng, sau tất cả khi đã vượt qua chúng tôi lại khá thoải mái trong diễn xuất. Từ đó, chúng tôi hỗ trợ, tương tác với nhau rất nhiều. Quốc Huy là bạn diễn tử tế, lịch sự. Tôi may mắn lần này được diễn cùng anh, lại hóa thân thành cặp vợ chồng.
Đã quen thuộc với khán giả màn ảnh nhỏ, chị quyết tâm thế nào để thoát cái bóng các phim truyền hình trước đó?
Trước giờ tôi gần như chỉ tham gia phim truyền hình. Đây là lần đầu tiên tôi xuất hiện trên màn ảnh rộng. Áp lực đầu tiên là nhân vật nhỏ tuổi hơn tôi, phải hóa thân làm sao để khán giả tin mình là nhân vật, với tính cách đó. Áp lực nữa là tôi không biết khán giả sẽ đón nhận mình như thế nào.
Vong nhi là tác phẩm nặng đô. Có nhiều thứ trong phim tôi chưa từng trải qua hay không hiểu hết. Khi phim bắt đầu bấm máy cũng là cảnh quay gần kết, lúc đó tôi không nhập vai được vì quá căng thẳng. Đạo diễn và ê-kíp dường như cũng căng thẳng theo tôi. Lúc đó tôi vô cùng áy náy và không hiểu tại sao mình lại không cảm được nhân vật. Cũng có thể do thời điểm đó việc tìm hiểu nhân vật gấp rút, tôi phải làm việc liên tục không có ngày nghỉ, giảm cân nên đôi lúc cảm thấy mình quá tải, mất tập trung. Bình thường nếu ở trong tình huống đó tôi sẽ xử lý tốt nhưng không hiểu sao trong những thời khắc quan trọng tôi chưa cảm được nhân vật.
Nhưng sau đó, tôi tạm nghỉ ngơi và cùng ê-kip thảo luận kỹ hơn về cách tiếp cận nhân vật. May mắn, mọi thứ tốt đẹp lên. Phương tin, sau bộ phim này nếu có tham gia dự án khó khăn đến mức nào cũng không còn là vấn đề nữa. Những gì nặng nề, khó khăn nhất tôi đã trải qua và đã làm được. Tôi chắc chắn mình sẽ tự tin hơn rất nhiều ở các dự án kế tiếp. Tôi cũng hy vọng bộ phim mang đến cho mọi người những giây phút thư giãn và cả những suy nghĩ thực tế về chính bản thân.
Nặng về tâm lý như vậy, chị có bị ám ảnh trong quá trình quay?
Vai diễn này cho Phương rất nhiều tâm trạng, nỗi sợ. Suốt quá trình quay tôi luôn sống trong cảm giác sợ hãi nhưng lại không biết mình sợ cái gì.
Có những đêm quay xong về tôi không ngủ được. Tôi nói với ông xã, khi nhắm mắt lại cứ có cảm giác có cái bóng đi lại trong mắt, rất mệt. Anh có nói có thể do tôi làm việc quá mệt. Suốt thời gian quay phim, tôi thậm chí còn không dám ngủ một mình, luôn có chồng bên cạnh. Quá trình quay có những cái tâm linh làm tôi sợ dù rất khó để lý giải.
Đặc biệt, khi quay những phân cảnh trong căn phòng của em bé – nơi diễn ra rất nhiều biến cố với nhân vật luôn có những điều khá kỳ lạ xảy ra. Tôi nghĩ cũng có thể đó chỉ là do cảm giác của mình. Nhưng điều trùng hợp là trong căn phòng đó tôi gặp khá nhiều tai nạn. Ngay cả khi bị trượt chân té, theo phản xạ mọi người sẽ té bình thường nhưng tôi thì bị đập đầu ra phía sau, chống tay xuống thì bị trật tay. Tôi tự nhủ, với rất nhiều sự việc đã xảy ra không biết sau này tôi còn dám quay phim ma nữa hay không.
Việc hợp tác với đạo diễn Hoàng Tuấn Cường vốn nổi tiếng khó tính, khiến chị hào hứng hay e ngại?
Thú thực đến giờ gặp anh Cường tôi vẫn sợ. Mọi người vẫn nói anh khó tính, cầu toàn. Nhưng tôi nghĩ anh có lý do và nó cần thiết để có được tác phẩm chỉn chu. Chính sự khó tính đó giúp mình hoàn thiện hơn. Được làm việc với anh là may mắn của bất kỳ diễn viên nào. Tất nhiên, trong quá trình làm việc sẽ có những căng thẳng, thất vọng nhưng đó chỉ là cảm xúc mình dành cho nhân vật.
Có một điều tôi rất thích, thời gian ghi hình anh Cường luôn quy định phải đúng giờ để đảm bảo sức khỏe cho mọi người cùng làm việc. Đây là điều vô cùng may mắn. Vì tôi nghĩ, nếu phải bào sức nhiều khi không hiệu quả, còn gây ức chế. Đạo diễn luôn nghĩ đến sức khỏe của từng thành viên trong đoàn. Bên cạnh đó, ê-kíp cũng luôn hỗ trợ, quan tâm đến diễn viên. Tôi không có cảm giác mình bị rơi ra khỏi không gian làm việc. Tôi nhớ, có cảnh mình bị chấn thương, té bầm đầu gối ai cũng lo nhưng tất cả mọi người đều ngưng lại, chăm sóc vết thương cho tôi rồi mới làm tiếp.
Sau tất cả, tôi tin đây là tác phẩm được thực hiện nghiêm túc để dành tặng cho khán giả.