Sau 1 năm yêu nhau tôi đồng ý kết hôn với anh. Lúc này tôi vừa tròn 23 tuổi, vừa mới rời khỏi cánh cổng đại học. 2 năm sau cưới thì tôi có bầu nhưng cuộc sống hôn nhân đã trở thành cơn ác mộng dài với tôi.
Có những việc mà trước khi kết hôn tôi không bao giờ nghĩ tới, hay nói đúng hơn là trước và sau khi kết hôn chồng tôi là hai người hoàn toàn khác.
Khi mới cưới, hai vợ chồng đã thống nhất với nhau là chưa có bầu luôn mà cùng nhau đi làm để dành dụm tiền, kinh tế vững chắc một chút rồi sinh con cũng không muộn. Anh đồng ý nhưng hành động của anh thì quá quắt lắm.
Rõ ràng cả hai cùng phải đi làm nhưng việc nhà tôi phải làm hết. Kể từ việc đi chợ, nấu cơm, rửa bát, giặt rồi phơi quần áo, là quần áo cho chồng,… Nhiều khi mệt tôi nhờ chồng thì anh thủng thẳng nói: 'Vợ thì phải ở nhà chăm lo cơm nước, nhà cửa, con cái, cả hai cùng cày mặt đi kiếm tiền thì nhà cửa, con cái ai lo!'. Lúc đó tôi chỉ im lặng, nghĩ chắc do anh mệt nên nói vậy.
Sau nhiều lần thúc giục từ hai bên gia đình, tôi cũng phải bầu. Các chị có bầu chắc cũng hiểu, cơ thể nặng nhọc đi lại khó khăn, ăn uống cũng không thoải mái như trước rồi những cơn đau lưng, đau hông, chân phù… có rất nhiều khoảnh khắc cần chồng giúp mà chồng chỉ buông lại những câu xé lòng: 'Có tay có chân không tự ăn tự uống được à?', 'Bầu có 1 chút mà đã kêu', 'Ai chẳng mệt, anh đi làm về cũng mệt', 'Cái gì cũng đến tay chồng!', 'Kêu gì mà kêu lắm thế'…và đau lòng nhất là câu nói 'Đứa con gái nào chẳng sinh đẻ, người ta vẫn đi làm ầm ầm ra, vẫn tự ăn uống, tự lo được mà sao em lạ thế nhỉ?'.
Nhiều lúc như vậy tôi cố nín nhịn, bởi cãi nhau rồi chẳng đi đến đâu, lần nào chồng cũng muốn cãi thắng bằng được với những lý lẽ hết sức buồn cười.
Ảnh minh hoạ
Ngày tôi lên cơn đau chuyển dạ thì chồng lại không có nhà, anh đi nhậu với bạn bè và nhất định không chịu nghe máy. Tôi rất thất vọng nhưng không chờ được nữa, tôi vội xách đồ tư trang rồi gọi taxi ra viện để đi đẻ. Bố mẹ hai bên đều ở xa, lúc này tôi chỉ có thể tự lực, dựa vào chính mình để bảo vệ con.
Thấy tôi tự làm mọi thủ tục, bác sĩ chuyên khám thai cho tôi trước đó còn nhìn tôi với ánh mắt ái ngại. Tôi chỉ dám nói dối với bác sĩ là 'Chồng em máy hết pin mà gọi chưa được, chắc tí anh ấy sạc xong gọi lại'.
Bác sĩ kiểm tra xong báo là bắt đầu mở được mấy phân rồi nên chỉ chờ đẻ thôi. Tôi vật vã đau đớn trong phòng chờ sinh, bên cạnh chẳng có người thân nào.
Hơn tiếng sau thì bạn thân của tôi vào viện, nó cầm điện thoại chờ chồng tôi gọi. Phải 2 tiếng sau chồng tôi mới gọi lại và câu đầu tiên anh nói bất chấp người nghe chưa lên tiếng là: 'Gọi gì mà gọi lắm thế, 7,8 cuộc liền'.
Câu nói của chồng khiến bác sĩ đang chăm sóc tôi cũng sững sờ đứng bất động. Tôi thì thấy như mũi dao đâm vào tim, tổn thương vô cùng.
Quãng thời gian về sau, tôi càng mất niềm tin vào cuộc hôn nhân này. Tôi muốn được giải thoát nhưng ám ảnh việc con không có bố, ông bà ngoại mang tiếng là có con gái bỏ chồng nên lại thôi.
Hiện tại tôi mệt mỏi vì phải cố sống chung với người mà mình đã chết tâm. Có lối thoát nào khác cho tôi không?