Người ta nói lấy chồng bằng tuổi nằm duỗi mà ăn, câu nói ấy có lẽ đúng với người khác nhưng trừ tôi ra. Khi tôi bước chân về làm dâu nhà Hưng, bố mẹ tôi đã không mấy bằng lòng vì gia cảnh nhà anh chẳng khá khẩm gì mà bản thân anh cũng không phải người đàn ông chăm chỉ, chịu khó.
Thế nhưng, chẳng hiểu sao khi ấy tôi cứ nằng nặc đòi cưới Hưng cho bằng được. Cưới nhau xong, tôi dọn về ở cùng căn nhà ở ngoại thành với mẹ Hưng.
Vì khoảng cách nhà chồng đến công ty khá xa nên ngày nào tôi cũng đi sớm về khuya khiến mẹ Hưng không mấy bằng lòng.
Chồng không kiếm được tiền nên tôi phải chăm chỉ, chịu khó nhặt nhạnh, tăng ca các thứ để có thêm thu nhập. Ấy vậy mà về nhà chẳng được lời động viên của mẹ chồng mà bà còn xét nét nói tôi suốt ngày mua đồ hộp cho chồng ăn, không nấu được bữa nào tử tế.
Cuối cùng bà bảo từ nay bà sẽ nấu nướng cho hai vợ chồng tôi ăn cùng. Chúng tôi chưa kịp mừng rỡ thì mẹ chồng nói ngay chi phí ăn uống mỗi tháng vợ chồng tôi đưa bà 5 triệu cộng với 3 triệu tiền phụng dưỡng bà.
Ảnh minh họa
Tôi thấy ấm ức vô cùng vì vợ chồng tôi cũng có khá khẩm gì đâu, giờ lại phải chắt bóp lại để mỗi tháng gửi đủ 8 triệu cho mẹ chồng. Tôi chẳng hiểu bà đang nghĩ gì nữa, người ta mong con cái được sống đầy đủ, đằng này mẹ chồng lại đòi tiền mặc kệ con cái phải chịu cảnh thiếu thốn.
Giận mẹ chồng chuyện tiền bạc nên tôi cũng ít nói chuyện, chia sẻ với bà. Khi tôi đi làm thì bà đi chợ, khi tôi về nhà thì bà chuẩn bị đi ngủ. Cũng tốt, đỡ phải giáp mặt nhau đỡ khó xử.
Rồi tai họa ấp đến khi bố tôi bị tai nạn rất nặng cần một số tiền lớn để chữa trị nhưng đợt vừa rồi bố mẹ dồn hết tiền cho chị gái đi chữa vô sinh nên giờ cũng chẳng còn tiền. Tôi gọi cho mấy đứa bạn thân nhưng đứa nào cũng than không có, rồi than dịch bệnh làm ăn không được....
Tôi đang loay hoay không biết vay đâu ra số tiền lớn như vậy để cứu bố thì mẹ chồng gọi vào nói chuyện. Bà đưa cho tôi một tập tiền và nói đây là toàn bộ số tiền mà trước nay tôi đưa cho bà gồm chi phí sinh hoạt, tiền ăn cũng như tiền mà bà gọi là phụng dưỡng.
Hóa ra, bà khắt khe với vợ chồng tôi không phải có ý muốn bòn rút hay đày đọa con cái mà muốn vợ chồng tôi có thêm động lực cố gắng phấn đấu hơn trong công việc vì ít nữa có con cái mọi chi tiêu còn tốn kém hơn nhiều.
Bà bảo nay tôi cần tiền cứu bố thì hãy cầm lấy số tiền này vào viện mà nộp viện phí cho ông thông gia chứ đừng chạy vạy, vay mượn người khác nữa vì chỉ có những người trong một nhà mới sẵn sàng không tính toán.
Cầm số tiền mẹ chồng đưa mà hai hàng nước mắt tôi lăn dài. Lâu nay tôi cứ nghĩ mẹ chồng ích kỷ nhưng thực ra người nhỏ nhen là tôi, tôi chỉ nghĩ cho bản thân mình mà chưa từng nghĩ mẹ chồng cũng muốn vợ chồng tôi phấn đấu, làm ăn.
Cũng may, có số tiền mẹ chồng đưa mà bố tôi được điều trị tốt nhất ở bệnh viện và hiện giờ sức khỏe cũng đã hồi phục phần nào.
Tôi tự nhủ với bản thân rằng đời này, kiếp này sẽ đối xử thật tốt với mẹ chồng để không phụ lòng bà.