Bố mẹ chồng tôi không phải kinh doanh buôn bán hay công chức nhà nước mà chỉ làm nông. Nhưng nhờ hồi còn trẻ, ông bà nhanh nhẹn và chịu khó tìm hiểu hơn hẳn người khác nên cũng tự xây dựng được một cơ ngơi ở quê. Không chỉ nhà cao cửa rộng, bố mẹ chồng còn có hẳn trang trại VAC (vườn - ao - chuồng) khá rộng lớn. Nhìn chung, nói là làm nông nhưng ông bà có của ăn của để và còn có cả tiền cho vay lãi.
Tuy nhiên, hồi vợ chồng tôi làm đám cưới, chồng tôi đã phải vay tiền công ty nơi anh làm việc để chuẩn bị mọi thứ và cỗ cưới. Cưới xong lại đem tiền mừng đi trả nợ rồi mua thêm vài thứ lặt vặt thế là vừa hết. Lý do là bởi bố mẹ chồng tôi chỉ đồng ý nuôi học hành xong xuôi rồi, còn lại từ lúc tốt nghiệp đại học xong thì không trợ giúp gì nữa cả.
Tôi thấy chuyện này khá vô lý nhưng là còn chưa về làm dâu nên không dám ý kiến gì. Cưới xong, hai vợ chồng lại trở lại thành phố làm việc và tiếp tục cuộc sống ở trọ. Sức khỏe tôi không được tốt nên hồi mang thai khá vất vả. Thậm chí còn phải chấp nhận nghỉ không lương để dưỡng thai. Vì thế mà giai đoạn đó, chúng tôi gặp không ít khó khăn khi mọi khoản chi tiêu đều dồn lên đồng lương của chồng.
Bố mẹ tôi xót con, dù chẳng có nhiều tiền bạc nhưng vẫn thường xuyên gửi đồ ăn thức uống ở quê lên. Trong khi đó, vợ chồng tôi hỏi mượn tiền bố mẹ chồng thì vay bao nhiêu, trả bấy nhiêu, không thiếu một đồng. Ông bà biết chúng tôi đang gặp khó khăn nhưng chẳng hề có ý định sẽ giúp đỡ hay hỗ trợ gì.
(Ảnh minh họa)
Vẫn biết là tự làm, tự lo, không nhờ cậy thì sẽ chẳng sợ phải phụ thuộc ai nhưng tôi không tránh khỏi cảm giác tủi thân. Những lúc khó khăn thế này, chẳng phải gia đình chính là chỗ dựa lớn nhất hay sao? Thế mà bố mẹ chồng tôi vẫn đối xử với con cái chẳng khác gì người dưng.
Nhưng khó khăn nào cũng qua đi, con cái dần lớn. Nhờ 2 vợ chồng chăm chỉ làm ăn và chắt bóp chi tiêu nên cũng tiết kiệm được 1 khoản nhỏ cho việc mùa nhà. Bao năm phải ở trọ trong những căn phòng chật chội khiến tôi luôn cố gắng hết mình để có một chốn ở rộng rãi cho cả gia đình.
Tôi bàn với chồng: 'Giờ con cái cũng đã lớn, ở trọ vô cùng bất tiện nên em nghĩ vợ chồng mình mượn tạm của gia đình họ hàng 2 bên mỗi người một ít để mua một căn chung cư. Em sẽ hỏi vay anh em bên nhà em còn anh thử hỏi bố mẹ xem thế nào. Tháng trước về nhà em thấy bà khoe có tiền cho người ta vay lấy lãi đấy. Em nghĩ bố mẹ có thể cho mình vay một ít'. Chồng tôi cũng muốn có nhà cửa đàng hoàng nên đồng ý.
Cuối tuần trước, hai vợ chồng tôi về quê ngỏ ý muốn vay tiền ông bà để mua nhà. Cứ nghĩ bố mẹ chồng sẽ giúp đỡ một chút, không nhiều thì ít. Ai ngờ vừa nghe xong, mẹ chồng tôi liền từ chối thẳng thừng: 'Không. Tiền tao đang cho người ta vay, đến hạn người ta mới trả chứ đâu phải trò trẻ con mà đòi là lấy liền được. Mà giờ cho chúng mày vay tao cũng không lấy lãi được. Chúng mày muốn mua nhà thì đi vay ngân hàng mà mua.'
Nghe đến đây tôi chẳng còn lời nào để nói với bố mẹ chồng nữa. Ông bà có tiền cho người ta vay lấy lãi nhưng lại bảo con đi vay ngân hàng để mua nhà. Mà lý do đơn giản chỉ là vì tiếc mấy đồng lãi. Càng nghĩ tôi càng thấy ấm ức. Chúng tôi nào có đòi hỏi mua đất, mua nhà cho mà chỉ vay thôi nhưng cũng không được bố mẹ chồng giúp đỡ.
(Ảnh minh họa)
Ngay tối hôm đó, vợ chồng tôi đã cãi nhau. Chồng tôi cho rằng đó là tiền bố mẹ chắt bóp cả đời nên sử dụng như thế nào là quyền của họ, ông bà không cho vay thì thôi chứ có gì phải ấm ức. Tôi không chịu được nên có cãi lại: 'Em chưa thấy ai như bố mẹ anh. Mang tiền đi cho người ta vay còn con mình thì không. Con cháu có chui rúc, khổ sở trong nhà trọ cũng mặc kệ chỉ vì mấy đồng lãi. Bây giờ ông bà cứ lo giữ tiền đi rồi sau này chết có cầm theo xuống đất được không?
Sáng hôm sau, tôi đưa con lên thành phố trước, còn chồng thì lên sau. Nhưng từ hôm đó đến nay, cả tuần lễ trôi qua và chúng tôi vẫn đang chiến tranh lạnh. Anh chỉ bảo tôi suy nghĩ thiển cận, ích kỷ, chỉ biết bản thân mình chứ không thèm đếm xỉa gì đến suy nghĩ của bố mẹ chồng.
Tôi không biết rốt cuộc ai mới là người ích kỷ ở đây nữa. Chẳng thà bố mẹ chồng tôi không có tiền đi thì sẽ khác. Đằng này... Cứ cho là con dâu thì sao cũng được nhưng chẳng lẽ con trai họ, cháu họ phải chịu khổ mà họ không thương xót gì ư?