Những ngày mưa xuân rả rích bên hiên vắng, em ngồi lắng nghe tiếng mưa để cố cảm nhận chút dư vị của tuổi lỡ thì. Giờ này, mặc mưa kệ gió, họ vẫn rủ nhau đội chung cơn mưa cùng đi chung đường. Còn em, một mình lặng câm trong cơn mưa buồn, em nuốt từng giọt mưa vào lòng cho con tim thấm ướt mối tình còn dang dở.
Ngày ấy, em đã từng là mùa hạ cháy lửa cháy nắng. Em khao khát kiếm tìm một người yêu em tha thiết, và em cũng da diết nhớ thương người đó. Em cứ nghĩ rằng tình yêu phải là khi hai người cùng lôi xềnh xệch những cảm xúc của nhau một cách cuồng nhiệt. Em đã ao ước những ngày mưa to thật to, để em chứng tỏ cho cả thế giới này biết rằng tình yêu của em không gì có thể ngăn bước được.
Thế mà rồi cũng có ngày, em vẫn là em, nhưng không còn là em của mùa hạ năm ấy. Em của hiện tại không thích mưa rào, cũng chẳng ưa thứ mưa dầm dề dai dẳng hết ngày này qua ngày khác. Nhưng giống như một sự đồng cảm từ tâm can, em cảm thấy những cơn mưa lê thê cũng có một sự tử tế nhất định. Đấy là khi nó cho phép em được quyền ở nhà cuộn tròn trong những cô đơn không cần ai phải hiểu. Đấy là khi nó nhắc em rằng bình yên mới là thứ đáng giá nhất mà mọi cô gái đều xứng đáng được nhận.
Và dần, em cũng quen với những cơn mưa chậm đi, thậm chí có lúc em mong nó đừng tạnh. Cứ như thế này mãi thì thích nhỉ. Thời gian như ngừng lại trong những tiếng mưa vô tận. Không cần hẹn hò. Không cần yêu. Cũng chẳng cần cưới. Em sẽ mãi là em của ngày hôm nay – cô gái tự do tự tại.
Có một chàng trai đã từng hỏi em vật lộn thế nào để về nhà giữa đám đông chật cứng tắc đường mưa gió. Lúc đó người em ướt sũng, mặt mũi nhom nhem, người mềm nhũn sau một ngày dài thấm mệt. Nhưng đọc được tin nhắn ấy, tự nhiên em thấy trời quang mây tạnh, hết mưa vì trời bỗng hửng nắng. Nắng trong đôi mắt em. Nắng trong sự rung động vì chàng trai đó cũng đang vật lộn trong đám đông tắc đường mưa gió mà vẫn nghĩ tới em. Đó là chàng trai của một cơn mưa cuối đông rất gần, nhưng nay cũng đã xa mất rồi.
Đã từng yêu, đã từng được yêu, nhưng hình như vẫn chưa bao giờ biết yêu, em hoang hoải chạy theo những tiếng mưa vẫn chưa biết bao giờ tạnh. Cũng lâu rồi em không còn thói quen đi chơi với bạn bè. Có lẽ, em vẫn chưa sẵn sàng để cho mình thêm những cơ hội mới.
Và có lẽ, bao giờ mưa tạnh hẳn, may chăng em mới lại nhìn thấy ánh nắng thực sự thay vì ảo tưởng trong đôi mắt.