Tôi hơn 30 tuổi, kinh doanh tự do tại Hà Nội, ngoài ra tôi có đam mê với nghề dạy học nên có lớp dạy thêm tiếng Anh. Chồng hơn một tuổi, làm việc tại một doanh nghiệp nhà nước.
Chúng tôi có hai bé trai, một bé gần bốn tuổi và một bé mới hơn một tuổi. Cả gia đình ở trong căn hộ chung cư mà chúng tôi mua sau khi kết hôn, thu nhập của chồng tôi chỉ hơn 10 triệu/tháng. Chính vì thế mọi chi tiêu trong nhà hay mua sắm thứ gì to to đều một tay tôi lo hết.
Thế nhưng, dù tôi có cố gắng cỡ nào thì dưỡng như cũng chẳng được ghi nhận. Đi làm cả ngày, tối lại bận rộn với lớp dạy thêm nên tôi không có nhiều thời gian cho các con. Thế nhưng, chồng tôi đi làm về sớm cũng không hỗ trợ tôi việc cơm nước hay con cái, với anh chuyện nhà cửa, con cái tôi là phụ nữ nên đó là trách nhiệm của tôi.
Nhiều khi tôi cảm thấy dường như bị nghẹt thở với cuộc hôn nhân không có sự sẻ chia như thế.
Một điều nữa khiến tôi cảm thấy khó hòa hợp với chồng là việc anh bảo thủ, không bao giờ nhận sai và ăn nói rất khó nghe. Anh hay hằn học, khó chịu vì những việc hết sức vặt vãnh trong nhà từ lúc tôi mang bầu đến lúc sinh con, còn tôi phải im lặng, nhẫn nhịn cho yên cửa nhà, trong khi lẽ ra người thay đổi tâm tính phải là tôi.
Chưa bao giờ anh đi làm về hỏi thăm tôi có mệt không, con có quấy không. Tôi rèn con ăn ngủ theo nếp nên anh cho rằng tôi nhàn hạ, nhưng nào biết để làm được như thế tôi phải đổi lại bằng cả tháng trời thiếu ngủ và căng thẳng nghe con khóc, đến tối khi con đã đi ngủ thì tôi cũng kiệt sức.
Mỗi lần tôi góp ý điều gì anh thường nói to, áp đặt chứ nhất định không chịu bình tĩnh lắng nghe và tiếp thu.
Sau dịch bệnh, thu nhập của anh thấp hơn trước rất nhiều, cũng từ đấy tâm tính anh thay đổi. Anh không còn hỗ trợ tôi đưa đón các con đi học hay phụ tôi cơm nước mỗi khi tôi về muộn.
Thay vào đó, anh bắt đầu dò xét tôi đi đâu, làm gì, với ai. Đến quần áo của tôi, anh cũng can thiệp, hỏi đi với ai mà mặc váy này, đi làm ở văn phòng suốt thì có cần thiết phải phấn son váy áo lộng lẫy đến vậy không?
Ảnh minh họa
Rồi anh lại quay sang truy hỏi tôi sao về muộn, chẳng nhẽ tôi lại nói thẳng ra rằng nếu tôi không cố gắng thì trông chờ gì được ở nanh, lấy gì nuôi các con.
Nhiều lúc tôi cảm thấy bị xúc phạm, tôi đã cố gắng bao nhiêu mới có ngày hôm nay, mọi bước đi của tôi anh đều chứng kiến, vậy mà anh nghi kỵ và xúc phạm tôi.
Không kìm được, tôi đã nói: 'Nếu anh không muốn em ra ngoài thì anh kiếm tiền đi. Chi tiêu trong nhà anh chợ búa mua sắm anh biết, lương anh liệu đủ cho gia đình sống được 10 ngày không?'.
Thực sự tôi đã cố nín nhịn, nhưng anh vẫn lôi điệp khúc 'vợ coi thường chồng' ra nói, ban đầu còn nói riêng, sau anh nói trước mặt con làm tôi cảm thấy mệt mỏi. Giá anh đủ sức cáng đáng kinh tế gia đình thì tôi cần gì phải cố, phải rướn.
Càng ngày anh càng hay gây chuyện với tôi nhưng tôi đã nín nhịn để nhà cửa được yên ấm.
Thế nhưng, hôm trước cậu con trai bé bị ốm, vì quá bận nên tôi không tự nấu cháo cho con được nên đã ra cửa hàng cháo dinh dưỡng để mua cho con ăn. Thấy thế, chồng tôi hỏi tại sao tôi không tự nấu mà đi mua, rồi anh nói cháo đi mua không hợp vệ sinh, lại không đủ dinh dưỡng.
Tôi cũng đã nói rất nhẹ nhàng rằng, tôi mua nốt lần này bởi tôi bận quá, về không kịp nấu. Vậy là chồng tôi lấy cớ to tiếng nói tôi rằng lúc nào cũng chỉ biết công việc, phụ nữ lấy chồng là phải chăm lo gia đình, nếu tôi không lo được cho các con thì để anh cưới vợ khác.
Thực sự, để có được ngày hôm nay tôi đã phải cố gắng rất nhiều nhưng nghe câu này của chồng tôi thực sự không thể cố thêm nữa.
Tôi quyết định ly hôn và tự mình nuôi các con thay vì việc đã phải kiếm tiền lo cho gia đình lại con bị bạo hành tinh thần mỗi ngày.
Sống cùng một người chồng không hiểu mình, thương mình đúng là bi kịch nên tôi quyết định giải thoát cho bản thân khỏi cuộc hôn nhân không lối thoát này.