Ảnh minh họa
Người ta thường nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, quả thật không sai.
Tôi năm nay 29 tuổi, lấy chồng được hơn 3 năm và có một con trai hơn 1 tuổi.
Tình yêu của chúng tôi đẹp bao nhiêu thì hôn nhân tàn tạ bấy nhiêu. Khi yêu và tìm hiểu thì anh là người tâm lý, tử tế, trưởng thành và chăm chỉ làm ăn. Nghĩ mình chọn đúng người, sau hơn 1 năm yêu nhau, chúng tôi tổ chức đám cưới với bao kỳ vọng về tương lai hạnh phúc. Thế nhưng, khi lấy anh về tôi mới ngã ngửa vì những khoản nợ lớn dồn dập của anh. Cách đây vài ngày, anh về thông báo thêm số nợ 250 triệu đồng khiến tôi ngã quỵ.
Lần đầu tiên anh báo nợ cho gia đình là khoản tiền 50 triệu, khi đó chúng tôi mới yêu nhau mà tôi không biết, sau này chuyện anh nợ nần vỡ lở, mẹ chồng tôi than thở kể lại, tôi nghe mà thêm chán nản.
Lần thứ hai là lúc chúng tôi chuẩn bị làm đám cưới, anh báo nhà ''lo'' 150 triệu, bố mẹ lại phải bóp bụng trả cho, trong khi tiền cưới xin còn chưa kịp lo.
Lần này thì tôi biết nhưng vì hai gia đình đã làm dạm ngõ, hôm sau ăn hỏi nên tôi không muốn làm lớn chuyện hơn. Mà lúc ấy tôi cũng không phải trả số nợ đó nên ngây thơ nghĩ là chuyện cũng không to lắm. Tôi còn hy vọng sau khi kết hôn, có con cái, chồng tôi sẽ thay đổi, vì trách nhiệm với gia đình, yêu thương vợ con mà tập trung làm ăn, vun vén.
Nhưng không, tôi đã nhầm.
Sau khi cưới xong được khoảng 1 tháng thì chồng tôi lại báo nhà lo trả khoản tiền nợ 400 triệu đồng. Tôi khóc không còn một giọt nước mắt. Tôi khóc thương bản thân tôi, tại sao lại sa chân vào người đàn ông nghiện cờ bạc để đến mức nợ nần như thế này. Hai vợ chồng bán hết vàng và lấy hết tiền mừng cưới để trả nợ, lâm cảnh trắng tay không còn một xu để lấy vốn làm ăn.
Trả nợ xong lần ấy, anh không đi đánh bài, không chơi cá độ nữa mà chăm chỉ đi làm hơn. Những tháng lương đầu tiên đưa tôi mà tôi mừng rơi nước mắt. Tôi khấp khởi nghĩ anh đã thay đổi. Nhưng chẳng được bao lâu, anh lại đẩy tôi rơi tõm vào thất vọng.
Cách đây 2 năm khi tôi mới mang bầu thì chồng báo tiếp món nợ 200 triệu. Lần này anh ''mặt dày'' báo với bố mẹ tôi mà tôi không hề biết. Về nhà tôi, anh ngồi với bố mẹ vợ, ăn uống xong tâm sự thủ thỉ, bảo làm ăn thua lỗ đang cần gấp khoản tiền 200 triệu để trả nợ. Bố mẹ tôi tin tưởng, lại nghĩ ''thương con rể cũng là thương con gái'' nên ngay sau đó đã chuyển tiền cho chồng tôi. Biết chuyện, tôi bực lắm nhưng cũng không dám nói ra sự thật với bố mẹ. Hỏi ''sao bố mẹ lại tự chuyển tiền mà không hỏi ý kiến của con'', bố tôi bảo không muốn cho tôi biết để đỡ lo nghĩ. Nghe bố nói thế, thương bố mẹ tôi mà tôi ứa nước mắt. Bố mẹ vất vả, cặm cụi tích cóp bao năm được chút tiền lo việc cho mấy chị em và để dành dưỡng già thì phải đem ra trả nợ giúp con rể, mà đâu phải do anh làm ăn gì, tất cả chỉ vì cái máu mê cờ bạc, cá độ của anh.
Khi tôi sinh con, tôi đã nói hết nước hết cái với chồng là hãy vì con mà tu chí làm ăn, anh hứa lên hứa xuống không chơi nữa, nhưng vào đúng đợt giãn cách đầu tiên của năm ngoái, tôi ''sốc óc'' lần nữa khi chồng về báo nợ thêm số tiền 150 triệu đồng. Ngán ngẩm, tôi đòi ly hôn thì anh quỳ xuống van xin, hứa sẽ không chơi nữa. Anh còn lấy con ra để thề thốt khiến tôi xiêu lòng, muối mặt về vay bố mẹ tôi thêm 75 triệu, anh cũng về vay bố mẹ anh 75 triệu để trả nợ ''nốt lần này''.
Các ''cơn sóng nợ'' dồn dập do anh gây ra trong vài năm đẩy cả hai bên gia đình vào cảnh khốn khó, lao đao. Tôi vẫn ngây thơ nghĩ rằng anh đã ''thấm'', sẽ tập trung vào làm ăn và bỏ hẳn việc đánh bài, cá độ, nào ngờ.... Vài hôm trước, chồng tôi thất thểu trở về nhà, và một lần nữa anh báo gia đình số tiền 250 triệu cần trả khiến tôi chết lặng.
Tôi không thể tin được việc ấy có thể xảy ra thêm một lần nữa. Hai vợ chồng đi làm cả tháng thu nhập khoảng hơn 20 triệu. Tôi cứ nghĩ có con rồi thì anh sẽ thay đổi, sẽ biết tiết kiệm, vì để có thể sống ổn trên Hà Nội thì 20 triệu cũng không phải là quá dư. 6 lần anh báo nợ, tổng số tiền tới 1 tỷ 2 trăm triệu đồng. Nếu tính lương của hai đứa, không tính ăn ở thì mất khoảng 60 tháng tức là 5 năm mới làm ra được chừng ấy tiền. Đấy là không tính ăn ở, chứ tính các loại chi phí, mỗi tháng tiết kiệm được 5 triệu đồng thì bao giờ mới trả hết được số tiền lớn như thế.
Lần này tôi quyết định dứt áo ra đi. Tôi viết đơn ly hôn, thu dọn quần áo của hai mẹ con và quyết định trở về nhà ngoại ngay trong ngày. Chồng tôi quỳ lạy van xin, khóc lóc nhưng tôi đã 'sức cùng lực kiệt', tôi không thể sống với người đàn ông suốt ngày mang nợ về cho gia đình, không lo toan làm ăn như vậy.
Hết lần này đến lần khác đặt niềm tin nơi anh, nhưng anh đã khiến tôi thất vọng quá nhiều. Cờ bạc một khi đã ăn sâu vào máu thì rất khó mà thay đổi, từ bỏ. Nói về người mê cờ bạc, nhiều người vẫn đùa 'còn thở là còn gỡ', nhưng gỡ chưa thấy đâu, chỉ thấy toàn mang nợ nần, đau khổ về cho gia đình, tiền bạc kiếm bao nhiêu cho đủ nuôi anh. Con của tôi không cần một người bố như vậy!