Phạm Thúy An (1995) hiện đang là sinh viên năm 3 của ngành Công Nghệ Sinh Học, Đại học Cần Thơ. Sinh ra trong hình hài không lành lặn, theo kết quả giám định y khoa, bạn bị dị tật 61%.
Từ nhỏ, Thúy An phải sống với bàn tay chỉ là khối thịt không rõ hình hài, chỉ ngón út còn nguyên vẹn. Hai bàn chân cong quặp, không móng, khiến việc di chuyển không vững vàng.
'Ngày trước lúc mang thai mình, mẹ vừa mắc sốt rét vừa bị cánh cửa xuyên qua chân. 2 lần dùng thuốc kháng sinh liều mạnh để điều trị đã làm ảnh hưởng đến thai nhi. 21 năm nay mình phải sống trong hình hài dị tật' - Thúy An trải lòng.
Dù mang trong người dị tật nhưng An không tỏ ra mặc cảm tự ti. Ảnh: NVCC.
Cả những việc đơn giản như tập đi xe đạp cũng không phải chuyện dễ dàng. Bàn tay nhỏ, chỉ tay trái có thể dùng sức nhiều, nên xe đạp của Thúy An phải được 'thiết kế riêng': thắng tay phải đổi thành thắng tay trái. Cả việc chống xe cũng phải dồn trọng tâm vào chân trái.
'Mọi sinh hoạt mình đều có thể làm thuần thục, duy chỉ có việc dùng dao gọt củ quả là khá khó khăn. Tay trái cầm dao nhưng tay phải quá nhỏ nên không thể giữ cố định được' - Thúy An cho biết.
Với một người dị tật, để có thể sinh hoạt như một người bình thường là cả quá trình phấn đấu. Ảnh: NVCC.
Cái nghèo chưa thôi đeo bám thì sóng gió đã bủa vây. Ba của Thúy An - trụ cột gia đình đã vĩnh viễn ra đi vì căn bệnh ung thư dạ dày. Mẹ dù mang trong người căn bệnh u nang, nhưng phải lao động cật lực để trang trải kinh tế khiến bệnh tình ngày thêm trầm trọng.
Cuộc sống chưa dừng lại ở bấy nhiêu gian khó. 'Nhà chỉ mỗi 2 chị em thì đột nhiên em gái lên cơn co giật, khóc la. Ba mẹ đang ở nhà ngoại, hàng xóm gần nhất cũng phải đi mất đoạn đường. Nhà không có xe, lại không đủ sức dìu em, mình chỉ biết gọi điện cầu cứu. Đưa vào bệnh viện mới hay em bị hở van tim và hạ canxi' - Thúy An trải lòng.
Thúy An (giữa) trong chuyến đi thực tế cùng lớp. Ảnh: NVCC.
'Cũng có lúc mình thấy bản thân trở thành gánh nặng. Gia đình kiệt quệ, mình lại chẳng thể giúp được gì. Cũng từng nghĩ đến việc tạm dừng việc học để làm giúp gia đình trang trải tiền thuốc men. Nhưng thân thể không lành lặn, thì những việc nặng nhọc ai muốn thuê. Con đường lựa chọn của mình rất hẹp: ai lại chịu chấp nhận một người lao động bị dị tật, vì thế chỉ còn cách cố gắng cho việc học để có công việc phù hợp với bản thân' - Thúy An chia sẻ.
Chuyện trước mắt lắm khó khăn, An tự đặt ra cho mình dự định cho chặn đường dài hơi phía trước. Ảnh: NVCC.
Sức khỏe không ổn định, nguồn sống gia đình chủ yếu dựa vào dăm ba đồng lẻ từ việc bán gói bánh, cái kẹo gần trường tiểu học của mẹ.
Hai đứa con đang tuổi ăn tuổi học, mẹ phải làm thêm cả công việc dọn dẹp nhà cho người dì. Thấy mẹ càng khổ cực, Thúy An càng phấn đấu học hành, 4 học kỳ liên tiếp đều đạt loại xuất sắc với điểm trung bình tích lũy 3,74/4.
Thúy An còn là chủ nhiệm câu lạc bộ khuyết tật trực thuộc Hội sinh viên trường. Ảnh: NVCC.
Đang là cô sinh viên năm 3, gấp rút hoàn thành luận văn tốt nghiệp ra trường, giờ đây Thúy An không còn là gánh nặng cho gia đình bởi có thể tự trang trải mọi chi tiêu cuộc sống. Công việc làm thêm ở tiệm photocopy nhỏ tại trường, cộng thêm khoản tiền học bổng mỗi học kì cũng đủ để cô bạn tự lo cho bản thân.
Làm một phép toán đơn giản: khoản tiền học bổng vị chi mỗi tháng 850.000 đồng; cộng thêm thù lao làm thêm 10.000 đồng mỗi giờ, 1 tuần làm 20 giờ thì mỗi tháng An cũng mang về cho mình 800.000 đồng. Bao nhiêu đấy là phải trang trải cho đủ mọi chi phí: tiền thuê trọ, tiền sinh hoạt, ăn uống, học hành. 'Mình gói ghém thì mọi thứ đều ổn cả thôi' - cô sinh viên năm 3 trải lòng.
Cũng có lúc nhà trường khuyên cô bạn nên chọn cho mình ngành học khác, do đặc thù ngành Công Nghệ Sinh Học đòi hỏi sự tỉ mỉ trong từng công đoạn, với An là trở ngại muôn phần.
Nhưng kết quả học tập cô nàng đạt được chính là minh chứng thuyết phục mọi người. Chắc rằng, khó khăn sẽ còn nhiều phía trước đối với cô nữ sinh khuyết tật, nhưng ở An tỏa ra nghị lực phi thường: 'Mình sẽ là chỗ dựa cho mẹ và em gái, nghĩ đến gia đình thì mọi thứ đều có thể vững vàng vượt qua'.