Phải ai đã từng chia ly, mới thấu hiểu cảm giác mất đi đau đến nhường nào. Từng nghĩ đã là cả thế giới của nhau, thế mà nay vỡ ra làm trăm mảnh. Từng góc, từng cạnh tê buốt, vụn nhỏ, xót xa.
Tôi cứ nghĩ chia tay là sẽ quên, bởi thời gian sẽ làm mờ mọi hoài niệm. Ai dè, chia tay chỉ là đánh mất, còn mọi thứ vẫn cất trọn trong tim. Người ta hỏi tôi, dạo này anh thế nào? Tôi đau điếng. Từng biết về hết thảy của nhau, tới cả việc anh ghét mùi dầu rán, cả vết chàm phía đằng sau lưng anh vẫn thường giấu kín. Thế mà giờ, tôi chẳng biết gì về anh, kể cả việc anh còn nhớ hay đã quên tôi.
Ảnh minh họa
Cuộc tình nào cũng quanh quẩn, người ta tìm kiếm nhau, tìm hiểu nhau rồi cuối cùng mới biết rốt cuộc chẳng thể nào hiểu nổi nhau. Đã nói sẽ không khuất phục dù phong ba bão táp, thế mà, chỉ một phút ngông cuồng, chỉ một khi lỡ làm nhau thương tổn, và thế là xa nhau vĩnh viễn.
Chúng ta đều có những giai đoạn thật giống nhau, có những chuyện tình thật giống nhau, và cũng có những nỗi buồn thật giống nhau. Bởi có lẽ, trong cuộc đời này, ai cũng có lần chia tay dẫu biết lòng mình còn yêu nhiều lắm.
Hôm qua, bên bàn ăn với chúng bạn. Tôi cười đùa. Ngỡ tưởng mình đã quên anh rồi. Thế mà chỉ là màu áo giống với cách anh hay mặc, tôi vội vàng đuổi theo. Như đứa trẻ ngốc nghếch tin rằng sẽ tìm được kho báu. Giữa cơn mưa nặng hạt, tôi chạy mãi theo bóng hình tưởng là anh.
Tôi từng tin rằng mình tài giỏi, rằng mọi thứ trên đời này chỉ cần cố gắng sẽ có được. Chỉ ngoại trừ anh. Anh là ngọn núi tôi chẳng thể nào vượt qua được. Và tôi vẫn luôn tự hỏi, tại sao người ta lại thích làm đau đớn nhau đến thế. Dù rằng tim vẫn yêu.
Ai bảo anh dấu hôn kia sẽ không trở thành sẹo?
Ai bảo anh lời hẹn trước đây sẽ không biến thành dao kéo?
Chúng cứa xé tim em. Dằn vặt. Cô đơn. Trống trải.
Tại sao lại bước vào thế giới của nhau, can thiệp quá sâu rồi lại tự cho mình cái quyền rời bỏ. Đôi lúc nhớ quá tôi biết phải làm sao. Khi cơn mưa chiều nay vẫn nặng hạt, khi khóm hoa ngoài ban công đổ màu vàng úa.
Khi chuyến xe chiều nay đi ngược, giật mình khi thấy chung quanh chẳng còn anh.