Quen và yêu nhau từ khi cả hai đang học đại học tại chức, 2 năm sau tốt nghiệp tôi và Kiên quyết định kết hôn. Nhà tôi có hai chị em gái nên sau khi cưới vợ chồng về ở hẳn nhà tôi để đỡ tiền thuê nhà, hơn nữa khi tôi có con sẽ dễ bề chăm sóc.
Thế nhưng có lẽ tạo hóa trêu đùa tôi. Chúng tôi tốn không biết bao nhiêu tiền của và thời gian nhưng cứ hễ có thai được lần nào là sảy lần đó, nếu không thì chửa ngoài tử cung. Chán nản, mệt mỏi khiến nhiều lúc tôi muốn buông xuôi.
Thậm chí tôi gợi ý chồng chia tay để anh có thể đi tìm hạnh phúc mới, tìm người có thể sinh con cho anh. Những lúc như thế anh lại động viên tôi cố lên, nếu không thể được thì xin con nuôi cũng không sao.
Dù chồng nói vậy nhưng lương tâm tôi không cho phép vì chồng là con một lại là cháu đích tôn của dòng họ. Bố mẹ chồng cảm thông, nhưng không ít lần buột miệng nói thèm cháu bế bồng khiến tôi càng khó xử.
Ảnh minh họa
Có lần tôi định nhờ người đẻ thuê nhưng tôi lại lo sợ những hệ lụy sau này sẽ không kiểm soát được... Lo sợ cứ tiếp lo sợ, càng làm tôi không thể nào thoát ra khỏi mớ hỗn độn của mình.
Thế rồi tôi vô tình cầm điện thoại của chồng và đọc tin nhắn của chồng với cậu bạn thân khiến tôi choáng váng. Tôi không ngờ, người chồng luôn động viên mình nếu không sinh được thì nhận con nuôi lại đang chuẩn bị một kế hoạch để bỏ tôi vì không thể sinh con.
Tôi quyết định một lần thẳng thắn nói chuyện với chồng. Lúc ấy Kiên thừa nhận do áp lực con cái nên anh nghĩ đến chuyện ly hôn để đi bước nữa.
Chúng tôi nhanh chóng ly hôn để thành toàn cho nguyện vọng của Kiên mà có lẽ cũng là của tôi. Sau khi ly hôn, Kiên dọn ra ngoài sống và nhanh chóng đưa bạn gái đến sống cùng, có lẽ anh ấy thực sự không còn tâm trí để quan tâm đến chuyện xảy ra với tôi, anh đắm chìm trong cuộc sống của chính mình.
Về phần tôi, sau hôn nhân tan vỡ, tôi quyết định lên thành phố và mở một cửa hàng quần áo nhỏ. Tôi muốn xa bố mẹ để bố mẹ đỡ phải tai tiếng, với lại nhìn thấy tôi lỡ dở thế bố mẹ có lẽ cũng đau lòng. May mắn việc kinh doanh của tôi thuận lợi nên cuộc sống rất vui vẻ, thoải mái.
Ít lâu sau tôi gặp Đạt - người đàn ông kém tôi 2 tuổi và là chủ một cửa hàng giày cao cấp trên cùng con phố với cửa hàng quần áo của tôi. Đạt cũng từng ly hôn vì hôn nhân của anh không hạnh phúc. Hai con người lỡ dở như chúng tôi nương tựa tình cảm với nhau để sống và để bước tiếp.
Khi quen Đạt tôi thực sự thấy hạnh phúc vì anh chăm chút cho tôi từng tí, quan tâm đến suy nghĩ, sở thích của tôi... thậm chí vì tôi anh có thể dậy từ 3h sáng để đi lấy hàng cho tôi.
Thế nhưng đến khi Đạt chính thức cầu hôn thì tôi lại lo sợ, tôi sợ không thể sinh cho anh một đứa con, sợ rằng mình không có khả năng làm mẹ nữa...
Một hôm, mẹ Đạt từ quê lên chơi và tới gặp tôi. Tôi liền tâm sự hết những nỗi niềm chất chứa trong lòng mình với mẹ Đạt, cứ tưởng mẹ anh sẽ phản đối chúng tôi vì cuộc hôn nhân trước Đạt cũng chưa có con.
Vậy nhưng mẹ Đạt lại động viên tôi rằng chỉ cần tình cảm hai chúng tôi dành cho nhau thắm thiết là đủ, còn chuyện con cái không quá lo vì hiện tại khoa học rất phát triển, nếu muốn có thể thụ tinh nhân tạo, thậm chí là nhận con nuôi cũng không sao.
Nghe được lời này của mẹ Đạt, tôi thực sự rất xúc động, không ngờ bà lại thấu hiểu cho hoàn cảnh của tôi như thế.