Nhân kỷ niệm Ngày của Cha (19/6) và Ngày Gia đình Việt Nam (28/6), Tiin.vn tổ chức cuộc thi 'Về nhà thôi' nhằm tôn vinh tình cảm gia đình, là cầu nối giúp những người con nói lên nỗi lòng của mình với cha mẹ hay kể câu chuyện về chính gia đình của mình. Để cùng nhau chúng ta sẽ lan tỏa những yêu thương, ấm áp trong tháng của gia đình.
Độc giả có thể gửi bài dự thi về hòm mail: Duthi@tiin.vn (ghi rõ họ tên, địa chỉ, SĐT liên hệ). Bài dự thi có thể thực hiện dưới hình thức sau: bài viết hoặc thơ (kèm ảnh), bộ ảnh (kèm nội dung câu chuyện) hoặc video, tranh vẽ. Bài dự thi yêu cầu chính chủ, chưa đăng tải ở bất cứ đâu, không sao chép dưới mọi hình thức.
Bài dự thi của tác giả Dương Châu Giang (Hưng Yên)
Đôi khi nhớ nhà, nhớ mẹ không biết phải làm gì, tôi lại cất lên câu ca đó, chỉ để nỗi nhớ bớt dày vò. Nhưng thật tệ, nỗi nhớ cứ dày thêm, cô đặc thành hình khối – tưởng như tôi có thể chạm vào...
Tôi nhớ những ngày bé xíu cùng anh chị em ngóng mẹ mình về chợ. Chúng tôi đứa nào việc nấy nhưng đều nằm lòng cữ thời gian của mẹ. Không ai bảo ai, đứa nào cũng tạm ngưng công việc để chạy ra ngõ ngóng mẹ về. Ríu rít, tíu tít như một bầy chim non. Mẹ về mang theo một thế giới vời vợi khát thèm. Một thế giới xôn xao, khấp khởi mừng thầm của những đứa trẻ nghèo nhưng tự nhắc lòng phải ngoan không đòi hỏi, nhà mình nghèo chỉ có thế thôi. Mẹ đội cái thúng trên đầu hoặc xách cái làn trên tay. Mẹ hạ thúng xuống, nào mớ rau, bìa đậu, con cá tép…và kia rồi trong con mắt khát thèm của chúng tôi những tấm mía, quả ổi găng, trái nhót hiện ra…Chúng là cả một thế giới lung linh như cổ tích mà chúng tôi ngỡ chỉ được nghe qua lời kể của cha mình.
Cũng có những ngày mẹ về với cái thúng 'không'. Săm soi một hồi, lật tung lên, nhưng anh em tôi chỉ thấy cân muối trắng, mảnh dừa kho, và miếng bì lợn ngả vàng, mớ rau sâu lỗ rỗ. Mẹ ứa nước mắt, quay đi lấy khăn chấm khẽ. Tôi hiểu mẹ tủi thế nào khi nhìn vào ánh mắt cố tỏ ra không sao mà vẫn nén thở dài của bầy con thơ dại. Thúng những ngày đói thức ăn còn xa xỉ, nói chi tấm bánh đồng quà. Mẹ lại trĩu lòng thương con và thêm nỗi rưng rưng khi nghĩ đứa con bé bỏng cũng đang thương nỗi lòng của mẹ.
Cây trái mẹ trồng
Nhưng tôi không chỉ ngóng mẹ về chợ. Chúng tôi ngóng mẹ nhiều hơn là những lần mẹ đi làm mãi không về. Tôi ngốc nghếch hay nghĩ linh tinh. Kiểu như có khi nào mẹ cực quá mà bỏ chúng tôi đi. Hay mẹ làm mệt quá mà gục xuống đồng? Bao nhiêu ý nghĩ đen tối cứ xuất hiện trong tôi như thế.
Lắm hôm trăng đã lên cao, ruột gan tôi như lửa đốt mới thấy cái dáng đen đen, nhập nhoạng của mẹ nơi đầu ngõ. Tôi sẽ chạy ra thật nhanh, đỡ cho mẹ thứ gì đó. Là cái quang gánh còn lấm lem bùn đất, là cái xảo còn lại vài cái mạ không cấy hết… và có khi chỉ là cái nón đã hứng bao mưa nắng trên bàn tay rã rời của mẹ.
Song có lẽ ám ảnh tôi nhiều nhất là những ngày mưa bão. Mẹ đi gặt, đi cấy mà cơn dông bất chợt ập đến. Tiếng sấm sét, những tia chớp khô khốc rạch ngang trời khiến tim tôi như ngừng đập. Mẹ đang trú mưa hay vẫn còng lưng cấy lúa trên đồng? Tôi nhớ tới bác Hạnh từng trú mưa dưới gốc phi lao, bị sét đánh mãi mãi không trở về. Tôi rùng mình sợ hãi, rồi nhanh chóng trấn an: 'Ngốc ạ, mẹ sẽ bình yên qua giông bão'. Và tôi cứ thắt lòng cầu nguyện trời đừng sấm chớp. Đừng, đừng mang mẹ tôi đi.
Có những ngày bão gió mẹ đi cứu lúa. Mưa tầm tã. Gió phũ phàng vùi dập. Tôi cứ tưởng tượng ra cái dáng bé nhỏ của mẹ đang buộc từng khóm lúa bông vẫn còn xanh lắm, mà sợ hãi đến mức chẳng thể làm gì, cứ đi vào rồi lại đi ra, ruột gan thắt lại. Chưa bao giờ nỗi ngóng mẹ nó lại cồn cào, cháy ruột cháy gan như thế.
Nhưng là tôi lo nghĩ một cách dở hơi thế thôi. Bởi lần nào mẹ cũng trở về như một người anh hùng tài ba nhất mà tôi biết. Mẹ mệt, rất mệt nhưng vẫn nở nụ cười để trấn an những đứa con bé dại và ngốc nghếch như tôi. Thế đó, tôi đã tin vào mẹ như tin vào những điều kì diệu, tin vào phép nhiệm màu có thật giữa cuộc đời. Và đó là những lần ngóng đợi hạnh phúc nhất của đời tôi.
Ngôi nhà của mẹ
Nhưng một ngày, mẹ đã mang niềm tin của tôi đi mãi. Ấy là khi tôi ngóng đợi được nhìn thấy mẹ, được níu giữ mẹ bằng bàn tay bé nhỏ của mình, được ôm lấy mẹ, được nhìn thấy nụ cười trấn an của mẹ, nhưng mẹ đã không thể nào đợi được. Mẹ đã không thể đợi tôi trở về.
Không thể cố sức trấn an tôi như lúc tôi còn thơ bé nữa. Đó là ngày cuối cùng mẹ ở lại thế gian. Tôi đi chấm thi mà ruột gan như có lửa. Điện thoại cách ly. Tôi chấm bài mà thắc thỏm, chốc chốc lại rùng mình, như linh tính điều gì. Khi nhận tin từ Phó phòng rằng mẹ đi rồi, tôi đã không khóc được. Cảm giác chết điếng bao nhiêu cuộc đời. Không, là mẹ đã ngóng tôi. Là mẹ đã mong được thấy tôi về, mẹ đã muốn nhìn thấy núm ruột của mình lần cuối trước khi nhắm mắt về cát bụi. Và sự đợi chờ ấy đã vô vọng thế nào...
Đêm nay, nghe mưa vần vũ thét gào ngoài hiên vắng, nghe tiếng sấm xé toạc trời đêm yên tĩnh, tôi lại thấy mẹ hiện về, thấy căn nhà và ngõ nhỏ hiện ra. Nhưng tôi hôm nay đã không còn ngóng mẹ. Tôi đâu còn được ngóng mẹ như những ngày xa xưa ấy. Dù tôi vẫn thấy mẹ, thấy mẹ về trong những cơn mưa - mưa của đất trời hay mưa trong lòng người. Lại một mùa Vu lan gõ cửa. Nhưng Vu lan này tôi cài hoa trắng. Vu lan thèm mẹ, ngóng mẹ về trong những cơn mơ…
>> Truy cập vào sự kiện của cuộc thi trên Fanpage Tiin TẠI ĐÂY