Người con trai thứ nhất
1 cô gái 20 tuổi với những cảm xúc trong sáng nhất có thể về tình yêu, đang chờ đợi cuộc gọi từ người bạn trai cách cô cả trăm km. Đã mấy ngày rồi số máy của anh ta liên tục bận và thuê bao. Tôi, chính là cô gái ấy quyết định dùng chiếc điện thoại khác để gọi.
- Sao anh không trả lời tin nhắn, sao anh…, sao anh…
- Vì anh quá bận, em gọi có chuyện gì?...
- Em không thể chịu đựng như thế này được nữa.
- Không chịu được thì chia tay đi…
Vâng, bận chỉ là 1 cái cớ. Chẳng lẽ thời gian bấm 1 tin nhắn cũng không có ư. Tại sao người ta lại có thể nói ra lời chia tay dễ dàng như vậy. Tôi hoàn toàn bị sốc, tức giận và chấp nhận “Được, chia tay thì chia tay”. Có gì đâu mà phải sợ.
Ảnh minh họa.
Hôm đó, tôi đã khóc suốt 1 đêm và cứ tưởng rằng mình có thể đau tới chết đi được. Nhưng chị tôi an ủi: “Em cứ khóc đi, khóc để rửa trôi tất cả, như vậy em sẽ trưởng thành và mạnh mẽ hơn. Trong lòng em bây giờ sẽ có nhiều câu hỏi. Tại sao tình yêu lại đáng sợ đến vậy, tại sao người ta có thể làm như thế với em? Tình yêu không làm ai đau bao giờ cả mà chính sự phản bội, sự thay đổi của con người làm ta tổn thương thôi.”
Tôi tỉnh dậy với đôi mắt sưng húp, thâm quầng, nhưng lòng thì nhẹ bẫng như chưa hề có cuộc chia ly. Tại sao phải phí suy nghĩ và nước mắt vì 1 người như thế.
Đúng. Tình yêu đâu có lỗi, chỉ tại lòng người tệ bạc quá mà thôi.
Người con trai thứ 2
Trời nắng người ta mua ô cho tôi, bị ho người ta mua thuốc cho tôi uống… người ta luôn dành mọi sự quan tâm tới tôi ngay từ những điều nhỏ nhặt nhất. Tôi tạm tin và hạnh phúc vì điều ấy.
Cuối cùng cũng có 1 chàng trai ngọt ngào xuất hiện, nói yêu và nhớ tôi rất nhiều. Nhưng bạn có tin không, có tin rằng cho dù người ta đang say sưa trong tình yêu đến mấy, bất chợt một ngày mọi cảm xúc vụt tan, chẳng còn gì đọng lại dù chỉ là 1 chút.
- Anh đã không còn là anh của ngày hôm qua…
- Anh không biết nữa. Anh không còn nhớ em như trước đây… Thời gian sắp tới anh muốn tập trung cho công việc của mình hơn. Anh không đủ tự tin để yêu 1 người hết lòng nữa… Thực sự, có lẽ anh vẫn chưa quên được cô ấy. Anh xin lỗi…
Vâng. Em rất tốt những anh rất tiếc, anh muốn nói vậy phải không? Thật may vì tôi chưa bao giờ nói yêu anh cả, chỉ đơn giản là cho nhau cơ hội mà thôi.
1 lần nữa trong lòng tôi lại tuôn tràn hàng ngàn câu hỏi. Vì sao người ta có thể nói ra lời yêu dễ dàng như vậy, để khi không còn cảm xúc gì nữa thì quên phéng luôn. Vì sao người ta cứ hẹn thề đủ kiểu trong khi chẳng có tý cơ sở nào để tự tin về điều đó. Và vì sao người ta có thể dùng cách yêu 1 người chỉ để tập quên đi hình bóng cũ .
Trái tim vốn chật hẹp mà, người này chưa thoát ra thì làm sao người khác có thể bước vào được chứ.
Đúng. Tình yêu đâu có lỗi, chỉ tại lòng người tệ bạc quá mà thôi.
Người con trai thứ 3
“Anh muốn chúng ta hiểu nhau thêm, thấy nhớ em hay sao ấy, có em ở bên anh sẽ ngủ ngon hơn, sao anh cứ nghĩ đến em thế nhỉ, hôm nay anh muốn ở bên em”. Nếu có 1 người con trai nói với bạn những điều ấy, bạn có nghĩ anh ta thích bạn không? Tôi chẳng vội tin nhưng vẫn nuôi nấng 1 chút hi vọng tốt đẹp trong lòng.
Nhưng rồi đến khi sự thật được phơi bày, anh ta tỉnh bơ và nói:
- Anh có người yêu rồi, chỉ coi em như bạn bè thoải mái thôi… Vì khi đó anh buồn quá, anh say quá nên mới nói muốn ở bên em.
Vâng. Anh tưởng tôi thích anh hả, nằm mơ đi… Rồi tôi cứ thế mà chửi, chửi 1 cách thậm tệ nhất có thể nghĩ ra. “Tôi không phải là cái bồn cầu, cũng không phải thùng rác để anh đổ mấy thứ gọi là nỗi buồn đó vào. Nếu cần giải sầu, cứ ra đường mà gọi. Mắc mớ gì kiếm tôi. Không phải cứ có miệng là thích nói gì thì nói nhé… Đồ khốn.”
Thêm 1 lần nữa, tôi lại bị đè bẹp bởi muôn vàn câu hỏi tại sao. Tại sao con người lại có thể đối xử với nhau như thế? Tại sao? Tại sao.
Tình yêu đâu phải trò đùa, cũng không phải thứ đồ chơi để mà giỡn. Nó vốn đẹp và kỳ diệu lắm, nhưng nếu rơi vào tay những người không biết trân trọng và giữ gìn, nó có thể làm vỡ nát trái tim bạn ra.
Hãy nghiêm túc chút đi, đừng vội tuôn ra những lời yêu thương, hứa hẹn, nhớ nhung khi bản thân mình không tự tin hay chắc chắn vào điều đó.
Đã có quá nhiều người căm ghét, mất niềm tin và sợ hãi tình yêu rồi. Vậy nên, làm ơn đừng để nó mang tiếng thêm nữa.
Đúng. Tình yêu đâu có lỗi, chỉ tại lòng người tệ bạc quá mà thôi.