Nhiều người hỏi tôi tại sao đến hai mấy tuổi rồi vẫn chưa tìm một người để yêu đi, rồi cưới người đó, rồi sống với họ suốt đời. Có người lại “chỉ giáo” tôi rằng nếu không yêu thì thật là một cuộc sống nhạt nhẽo, cuộc sống không có gì ngoài mấy thứ tạp nham và vài ba người bạn cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự.
Nhưng lúc đó tôi chỉ mỉm cười, vì thật ra cũng không biết phải nói với họ thế nào nữa. Tôi chọn “ế”, chọn độc thân vì tôi thực sự thích thế. Không yêu tức là không yêu, cảm động cũng không yêu, nhung nhớ đôi lần cũng không yêu. Tôi đã từng buổi đêm buồn bã, nước mắt tèm nhem vì dành tình cảm hết lòng cho một người. Rồi cảm thấy nuối tiếc khi người ta không còn yêu mình nữa, đôi khi còn ngốc nghếch ngây dại nghĩ rằng có thể “vận nội công” hết sức để rung rinh được một con tim.
Nhưng tôi đã nhầm, khi một người không yêu mình nữa, dù cho mình là ai, dù cho mình làm gì, đi đâu, với ai thì họ cũng chẳng cần quan tâm. Cũng như tôi bây giờ, khi tôi hiểu được đạo lý giản đơn ấy, tôi cảm thấy thảnh thơi với bản thân mình hơn.
Tôi chọn ế vì tôi thích bản thân có những ngày tốt đẹp nhất thế giới. Đó là ngày không chia sẻ thời gian của mình cho một ai, là ngày được nghe nhạc, uống trà, đọc sách, chính là những ngày được sống như một con heo ấy.
Tôi chọn ế nên tôi không đặt quá nhiều kỳ vọng vào những người tôi quan tâm, chính vì thế nên một khi nhận ra họ có chút thay đổi hoặc cư xử với tôi không như mong đợi, tôi cũng không phải hụt hẫng quá nhiều.
Tôi chẳng biết diễn tả “duyên số” là như thế nào nhưng tôi biết thế nào là “không có duyên”. Đó là khi người ta lặng lẽ bước bên cạnh nhau nhưng không bao giờ bước vào cuộc đời nhau. Chính vì vậy, tôi thà chọn ế chứ không cố gắng bước vào cuộc đời của một người khác không dành cho mình. Nếu cứ cố tình làm vậy, há chẳng phải là bi thương sao?
Tôi chọn độc thân, bởi tôi muốn có một khoảng không dành cho bản thân, cho bạn bè, cho gia đình và những người tôi yêu quý. Đó là lúc tâm hồn cảm thấy thảnh thơi nhất, là lúc nghe những bản tình ca nhưng không buồn nữa, những đau khổ của ký ức năm đó đã biến mất như một cơn mưa.
Tôi là người trân trọng tình yêu, cũng là người không dễ rung động chỉ vì một ánh mắt, một nụ cười, một cử chỉ quan tâm từ người khác. Trước khi gặp được một người khiến tôi có thể từ bỏ tất cả nhưng không thể từ bỏ chính mình, tôi vẫn sẽ làm việc, vẫn sẽ vui vẻ, vẫn sẽ nấu nướng, vẫn lang thang ngoài phố cùng bạn bè, vẫn cố gắng thật nhiều để mua một vé tàu để về ăn cơm cùng bố mẹ…
Cuộc sống không kỳ vọng quá nhiều vào tình yêu là cuộc sống tự do nhất. Bản thân chúng ta luôn chờ một người khiến cho mình vui vẻ mà quên mất rằng, chính mình cũng có thể tự làm điều đó được. Ế đâu có đáng sợ, điều đáng sợ chính là không biết cách bảo vệ trái tim mình.
“Rồi sẽ có một ngày ta biết cách
Tự trồng nên cả một mảnh vườn xinh
Thay vì cứ buồn sầu chờ ai đó
Hái dăm hoa rồi mang đến cho mình…”
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM: Hơn cả một tình yêu - Hồ Ngọc Hà