Năm 2014 Taylor Swift không có quá nhiều hoạt động âm nhạc, nhưng mọi sản phẩm của cô đều là “bom tấn”, điển hình chính là album 1989 thành công vang dội. Tạp chí Billboard đã có bài phỏng vấn “Người phụ nữ của năm” này về cuộc sống, âm nhạc của cô trong suốt một năm qua. Chúng tôi đã lược dịch bài phỏng vấn thú vị này gửi tới độc giả.
Có rất nhiều người nói đến việc bạn chuyển tới New York sống, nhưng họ lại quên ngay rằng bạn sinh ra và lớn lên ở Pennsylvania thì phải.
Ồ đúng vậy – không mấy người có ý niệm về việc đó! Khi tôi nhận ra mình yêu thích việc biểu diễn, tôi đã muốn mình được xuất hiện ở các nhà hát kịch. Vì thế, New York là nơi mà tôi muốn đến để thử giọng. Lúc 10 tuổi, tôi đã cao như một cô gái 16 tuổi, và một người 22 tuổi có thể đóng vai 10 tuổi đã giành được vai diễn thay vì tôi. Sau đó, tôi bắt đầu các bài học thanh nhạc tại thành phố này, vì vậy mẹ và tôi đã chạy xe 2 giờ mỗi ngày để tôi có thể theo học.
Chỉ cách đây ít tuần, tôi mới đi xem một trận bóng của đội Knicks (The New York Knickerbockers – một đội bóng bầu dục nhà nghề nổi tiếng ở Mỹ) và mọi người đều thể hiện kiểu như “Ồ, đây là lần đầu tiên cô ấy xem Knicks chơi!”. Tôi còn chụp một bức ảnh mình đi xem trận đấu. Lúc 12 tuổi, tôi tham gia một cuộc thi tìm kiếm tài năng và không giành chiến thắng bởi đứa bé thắng cuộc hát “New York, New York”, còn tôi lại hát kiểu “Đây là ca khúc mà tôi viết về cậu bé trong lớp học của mình…”.
Bạn bị chỉ trích không ít về tông nhạc của ca khúc “Welcome to New York” trong album 1989. Nó có khiến bạn nghĩ khác đi, có nghĩ rằng thời điểm này sống ở nơi đó là rất khó để thích nghi không?
Tất nhiên rồi. Nhưng khi anh viết một ca khúc, anh viết về những cảm xúc đáng ghi nhớ. Nếu anh có thể bắt được khoảnh khắc đó và “nhét” nó vào một giai điệu dài 3 phút rưỡi, đó là bởi anh đang cố gắng làm công việc của một người viết nhạc. Để viết một ca khúc đồng thời cố đưa mọi hoàn cảnh, mọi con người vào đó – cả tình cảm, cả chính trị, trong một không gian đa chiều – nó giống như một thứ vượt quá giới hạn của một bản nhạc.
Tôi là người lạc quan và dễ thông cảm khi nhắc tới vấn đề này bởi tôi là người của lĩnh vực âm nhạc, và có rất nhiều người không lạc quan về cả 2 điều ấy. Nếu ai đó không đứng đúng chỗ trong cuộc đời họ, họ sẽ không thể hiểu cái mà tôi muốn nói.
Chắc hẳn việc đi chơi ở trong thành phố đối với bạn cũng là một thách thức. Bạn có chỗ nào ưa thích để đến chơi hoặc làm gì đó không?
Những chỗ mà tôi không thể đến thường là các sự kiện như lễ hội hoành tráng, nơi mà mọi người thường xô đẩy nhau. Trước đây đã từng xảy ra việc đó rồi. Thực sự tôi rất thích các lễ hội. Tôi đã có khoảng thời gian khó khăn để chấp nhận việc cuộc đời mình không bình thường. Tôi thừa nhận việc đó, nhưng tôi sẽ không dừng việc đi mua sắm chỉ bởi nó có thể gây ồn ào đâu. Nếu tôi có gia đình riêng, khi ấy tôi sẽ phải nghĩ về các phiền phức kèm theo – như tôi sẽ phải giải thích cho một cậu nhóc 4 tuổi rằng tại sao những người đàn ông đó lại chĩa máy ảnh về phía chúng tôi, tại sao những người khác lại săm soi như thế. Theo lối suy nghĩ này, tôi nghĩ mình có thể kiểm soát mọi việc bởi nó là chính tôi, và bạn bè tôi cũng rất thoải mái về việc này. Nếu có người nào khiến tôi cảm thấy không tốt về việc ấy, tôi sẽ cảm thấy mình là gánh nặng của họ.
Tại sao album 1989 lại theo dòng nhạc pop?
Max Martin và Karl Johan Shellback Schuster là những nhà sản xuất mà tôi hợp tác trong album Red (năm 2012), và tôi ước mong chúng tôi có thể làm gì đó nhiều hơn thế. Vì thế, trong album này, tôi biết rằng mình lại muốn hợp tác với họ. Sau đó tôi nghĩ “Sẽ tuyệt vời đến thế nào nếu làm việc cùng Ryan Tedder?”. Khi tôi đi biển cùng Jack Antonoff và Lena Dunham, chúng tôi bắt đầu bàn luận về âm nhạc ưa thích những năm 80. Tất cả những điều này xảy ra một cách hữu ý, và tôi phát hiện ra mình có xu hướng hướng tới giai điệu pop, các sản phẩm nhạc pop.
Khi tôi biết album sẽ đi theo hướng này, tôi đã gặp Scott Borchetta (chủ tịch hãng đĩa Big Machine) và bảo “Cháu phải nói thật với chú: Cháu không muốn làm một album nhạc country. Cháu đã không đưa bất cứ điều gì liên quan tới country vào album này”. Và tất nhiên, ông ấy khá là hoảng hốt rồi phủ định nó. “Cháu có thể đưa chỉ 3 bài hát country thôi có được không? Chúng ta có thể cắt bỏ Shake It Off không?”. Và tất cả câu trả lời của tôi chắc chắn là “không”, bởi thực là không thật thà khi cố gắng hòa trộn 2 thể loại khác nhau trong khi cả album chỉ hướng tới 1 thứ. Tôi chẳng bao giờ muốn che mắt người khác vì mọi người đều thông minh hơn rất nhiều những thứ mà các chiến dịch quảng cáo chuyên nghiệp đưa ra.
Vậy bạn đã đầu tư cho việc viết nhạc ra sao?
Tôi chỉ đi theo hướng mà mình đã định nhiều năm qua. I Knew You Were Trouble có thể coi là một điểm sáng lóe lên trên con đường đó. Khi tôi làm điều gì đó giống vậy, tôi luôn nghĩ tới việc mọi người sẽ “phát điên” ra sao và cuối cùng khi nó trụ vững 7 tuần liên tiếp ở vị trí số 1 các bảng xếp hạng nhạc pop, nó cho thấy cái tôi thử nghiệm là hợp lý. Với album này, tôi đã tự hỏi “Này, đây có phải lần cuối mình cố gắng không? Mình sẽ đưa mọi thứ mình có vào đó”.
Bạn ra mắt Shake It Off đầu tiên chỉ vì muốn tiết lộ thể loại âm nhạc mới hay vì nó chứa đựng một thông điệp nào đó?
Cả hai. Album này không dành để nói về các chàng trai. Nó không nói về mấy thứ tầm thường; không phải về sự thù hận hay tan vỡ. Nó nói về cuộc sống của tôi ngay lúc này. Và ca khúc đó là về một bài học đã thay đổi cuộc sống của tôi. Tôi thực sự muốn nó là một ca khúc có thể khiến mọi người đứng dậy và nhảy múa trong đám cưới từ ngay những nốt nhạc đầu tiên. Nhưng tôi cũng hi vọng nó có thể giúp ai đó trải qua giai đoạn khó khăn khi họ tập trung hơn vào cảm xúc, vào lời bài hát. Bởi vì có người từng kể với tôi “Khi mẹ tôi qua đời, tôi đã nghe ca khúc này mỗi ngày để có động lực ra khỏi giường”. Và tôi đã nói với họ rằng “Tôi đã nhảy múa như điên dại lúc say xỉn trong đám cưới với nền nhạc đó”. Nếu họ muốn quên đi lời, họ có thể cảm nó, nhưng khi họ muốn “nuốt” từng từ, từng chữ, họ cũng hoàn toàn có thể.
Billy Joel gần đây có nói rằng một lí do khiến ông ấy dừng sáng tác là bởi mọi người săm soi đời tư của ông ấy qua ca từ quá nhiều. Có khi nào sự chú ý của người khác cản trở việc sáng tác của bạn?
Tôi đã quen với việc chấp nhận giới truyền thông nhiều năm rồi, tôi hi vọng fan sẽ quan tâm đến nó. Đừng bao giờ đánh giá thấp sự tò mò của con người. Nếu tôi đang yêu đương ai đó lúc này, tôi không biết sẽ phải xử lý việc mọi người để ý tới câu chuyện của chúng tôi ra sao, bởi khi bạn đang yêu, bạn có quá nhiều bí mật và khoảnh khắc muốn giấu kín. Tuy nhiên, tôi, 24 tuổi, là một cô gái độc thân hạnh phúc, và là một trong những lí do giúp tôi cảm thấy hoàn toàn vui vẻ rằng không ai phải đau khổ cả.
Thách thức lớn nhất của bạn trong năm nay là gì?
Thuyết phục các thành viên trong ê kíp của tôi rằng việc chuyển sang thể loại pop là một việc tốt. Mọi người có vẻ yêu thích album này, và chúng tôi đều cảm thấy hưng phấn với điều đó, nhưng tôi cũng nhớ như in những cuộc bàn luận rất căng thẳng trong phòng họp. Họ nói “Cô có chắc là muốn làm thứ này không? Cô có chắc muốn đặt tên album là 1989 không? Chúng tôi nghĩ cái tên đó thật kỳ quặc. Cô có chắc muốn dùng ảnh bìa là nửa khuôn mặt mình không? Cô có lạc quan về việc thay đổi dòng nhạc truyền thống để chuyển sang thứ mà mình chỉ là người mới không?”.
Và mọi câu trả lời cho câu hỏi đó đều là “Có, tôi chắc chắn”, tất chỉ đều nhằm giúp mọi người hiểu rằng “đây là thứ tôi muốn làm chết đi được”. Sự cố gắng tuyệt đối trở thành thành tựu lớn nhất khi nó ra thành phẩm.
Lời khuyên của bạn dành cho các cô gái muốn hát hay sáng tác?
Bạn sẽ có hàng nghìn quyết định phải đưa ra để định hình mức độ chấp nhận của công chúng đối với mình. Hãy để những quyết định đó là của chính bạn. Đừng để chúng là quyết định của người khác và bạn phải làm theo.
Gần đây bạn hay truy cập website nào nhất?
Số 1 là Tumblr bởi nó cho phép tôi trải nghiệm năng khiếu hài hước của các fan. Họ không chỉ đơn giản là chia sẻ câu chuyện mà cả những bức ảnh động và khoảnh khắc mà họ ghi lại. Tôi yêu Buzzfeed vì nó làm rất tốt việc đưa tin vui nhộn hay những tin kiểu không-phải-tin-tức.
Sau thành công của 1989, bạn có nghĩ đến thời điểm nào đó, mình phải bước tiếp và vượt qua chính mình?
Tôi không có ý niệm nào về việc sẽ xảy ra với mình. Tôi từng hi vọng chúng tôi có thể thuyết phục được người nghe và khiến 1989 trở thành một phần cuộc sống của họ, và có lẽ hàng triệu người cũng muốn làm được thế. Và may mắn, fan của tôi cũng muốn một tuyên ngôn về âm nhạc. Bởi vì họ đọc vị được những bản nhạc của tôi, do đó chúng tôi không cần phải nói gì hết. Họ chứng tỏ rằng họ vẫn muốn đầu tư vào âm nhạc, và điều đó là quá đủ để tiêu tiền cho những cái tai nghe nhạc kĩ tính.
Có vẻ như việc khiến mọi người nhận thức được sản phẩm của chính bạn khá là vất vả? Thậm chí đến cả Imogen Heap, người từng làm việc với bạn, còn viết trên blog rằng cô ấy “đoán Taylor không viết nhiều về thứ âm nhạc của chính cô ấy mà giống như con rối trong tay một nhóm các nhà sản xuất”.
Mọi người đều có những mối quan hệ và câu chuyện riêng, vì thế họ không cần tốn nhiều thời gian để đưa ra ý kiến về từng người nổi tiếng. Tôi có cảm thấy bực mình khi mọi người không hoàn toàn hiểu công việc mà tôi đã làm nhiều đến mức nào không? Không hề, họ quá bận rộn với cuộc sống của họ rồi. Nếu ai đó đọc list bài hát và vẫn không cho rằng đó là sáng tác của tôi, tôi cũng chẳng thể làm được gì cho họ.
Khi tôi ngồi trong phòng với một nhạc sĩ, và tôi chỉ mất 10 đến 15 phút là đã gần như tự hoàn thành xong ca khúc theo ý tưởng của mình, tôi nghĩ họ hiểu là tôi không hi vọng ai đó sẽ làm giúp mình. Tôi không định trở thành một nghệ sĩ chỉ biết đi vào và nói “Tôi không biết, anh muốn viết về cái gì cơ?” hay cái kiểu đợi người khác hỏi “Có gì hay ho trong cuộc sống của bạn?”, và sau đó tôi kể cho họ nghe rồi họ viết một ca khúc về điều tôi vừa kể. Tôi không thể trở thành ca sĩ nếu không tự viết nhạc cho chính mình. Tôi không muốn hát những lời ca của người khác.
Nguồn: Billboard