Nơi ấy là nhà - Câu chuyện làm lại cuộc đời của thầy giáo từng thụ án 12 năm tù.
Cuộc sống luôn tồn tại những bất ngờ, có những điều đến bất ngờ khiến ta không thể nào chấp nhận. Và cho dù ta không có quyền được lựa chọn cuộc sống của mình thì ta vẫn có quyền lựa chọn cách đối mặt với nó. Thành công hay thất bại do chính bản thân ta quyết định.
Đó chính là những thông điệp mà Nơi ấy là nhà tuần này muốn gửi đến các bạn thông qua câu chuyện làm lại cuộc đời của người thầy bước ra từ cánh cửa trại giam, anh Nguyễn Trung Thành (34 tuổi), hiện là giảng viên khoa Tiếng Anh, trường Đại học Kinh doanh và Công nghệ Hà Nội.
Dưới đây là đôi dòng tâm sự của anh Thành:
"Tương lai vừa mới chỉ mở ra trước mắt tôi thì bỗng bị cánh cửa trại giam đóng lại sau lần lầm lỡ.
Hồi đó, quê tôi là một xã nghèo, kinh tế khó khăn nên việc học hành lên cao là một điều xa xỉ. Tôi cũng vậy, nhà có ba chị em, hai chị gái đều học rất giỏi nhưng hết lớp 9 thì nghỉ học.
Tôi thì ham vui, học kém hơn 2 chị nên lên lớp 6 chán học, xin phép cha mẹ nghỉ học đi chăn vịt, câu cá. Hồi đó tôi mê câu cá lắm, có thể ngồi xuyên trưa, quên ăn để câu. Cái việc câu cá nó cho mình thời gian tĩnh tâm để suy nghĩ, dù hồi ấy tôi còn nhỏ. Tôi tự đặt câu hỏi, chẳng lẽ mình cứ đi chăn vịt, câu cá suốt đời, tại sao có người được làm bác sĩ, làm giáo viên? Thì người ta phải học. Thế rồi tôi lại xin bố cho đi học lại.
Tuy bị muộn một năm, nhưng không hiểu sao từ ấy tôi học hành tiến bộ rõ rệt. Học hết lớp 9, tôi cũng là người duy nhất của lớp đỗ vào hệ A của trường cấp 3.
Lên cấp 3 được học ngoại ngữ, vì có năng khiếu nên tôi được chọn vào đội tuyển đi thi học sinh giỏi cấp tỉnh. Thi đại học năm đầu trượt, tôi quyết tâm thi lại và năm thứ hai tôi đỗ vào trường Đại học Quốc gia Hà Nội, chuyên ngành Phiên dịch tiếng Anh.
Anh Nguyễn Trung Thành
Là người đầu tiên của quê nghèo đậu đại học nên tôi được nhiều người ngưỡng mộ. Thế rồi, tôi vừa học vừa làm thêm ở Bảo tàng Dân tộc học Việt Nam. Khoảng thời gian làm việc ở đây giúp tôi học hỏi và hoàn thiện bản thân lên mỗi ngày.
Ra trường với tấm bằng cử nhân loại ưu không khó để tôi xin được một công việc tốt. Tôi làm việc cho một công ty nước ngoài. Công ty này muốn xin đất làm dự án khách sạn ở Khánh Hòa nên tôi theo ra đó làm phiên dịch. Nhưng tôi đâu ngờ chính lần đi này đã khiến tôi phải cay đắng nhận bản án 12 năm tù. 12 năm, tuổi trẻ cũng đã hết, ra tù mình còn gì nữa, với tôi mọi thứ trước mắt chỉ còn lại tuyệt vọng.
Kinh khủng nhất là quãng thời gian sống trong trại tạm giam, sống trong một môi trường mà mình chưa bao giờ hình dung đến, đủ các loại người, cướp giật, nghiện ngập, chích hút, HIV cũng có. Nhưng cũng chính quãng thời gian đó đã dạy cho tôi rất nhiều điều, dạy cho tôi bản lĩnh sống để thích nghi với mọi hoàn cảnh.
Ý thức được mọi thứ và bắt đầu lại, tôi cố gắng tham gia các hoạt động, chấp hành tốt quy định ở trại giam. Và mọi nỗ lực của tôi đã được ghi nhận, sau hơn 3 năm thụ án, với thành tích cải tạo xuất sắc, mùa hè 2010, tôi được trả tự do.
Đã 9 năm trôi qua, kể từ khi khoảnh khắc cánh cửa phòng biệt giam đóng sập lại sau lưng mình mà mãi đến giờ tôi vẫn không thể nào quên. Khoảnh khắc mà tưởng chừng cuộc đời tôi đã khép lại."
Tâm sự cùng Nơi ấy là Nhà, anh Thành đã mang đến nhiều bài học cuộc sống bổ ích cho các bạn trẻ đó là ở bất cứ môi trường nào bạn cũng sẽ tìm được người tốt với mình chỉ cần bạn chân thành và kỹ năng sống luôn cần thiết với người trẻ, hãy học cách tự lập, học cách chịu trách nhiệm với những quyết định của mình.
Cuộc trò chuyện giữa anh Trung Thành và người cha cũng mang đến những cảm xúc nghẹn ngào. Với anh Thành, cha chính là người đã dạy anh cách đối mặt với khó khăn, cách tự đứng trên đôi chân của mình. Và chính người cha ấy là tấm gương cho anh học tập.
Nơi ấy là Nhà tuần này thực sự là số radio đáng để bạn lắng nghe và suy ngẫm.
Với các bạn độc giả khắp cả nước, nếu bạn muốn chia sẻ nỗi lòng, tâm sự hay cần chương trình giúp đỡ về câu chuyện, vấn đề của gia đình mình thì hãy gửi thư về địa chỉ: bandoc@tiin.vn, tiêu đề thư: Gửi chương trình Nơi ấy là nhà nhé!